Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 182

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi buộc lòng phải đẩy Khánh ra, quay người lại lấy bát để đựng tàu hũ. Tôi vừa múc nước đường ra bát vừa lơ đãng hỏi nó:

"Mày muốn lên phòng tao không?"

"Bé Chanh đang mời gọi tao đấy à?" Khánh tựa người lên kệ bếp, khóe môi cong lên.

Tôi liếc Khánh, đưa bát tàu hũ cho nó:

"Okay, mình sẽ ngồi ở phòng khách."

"Anh vừa nói nhầm..."

"Kinh vãi, anh em cái l, bê bát lên phòng khách cho tao."

.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

.

Lần nào mẹ tôi có hẹn ra ngoài ăn uống cũng về khuya, Khánh bảo không yên tâm để tôi ở nhà một mình, nó muốn đợi đến khi mẹ tôi về thì mới về.

Tôi định sẽ chờ thời điểm thích hợp để hỏi Khánh về Long Đặng, thế nhưng tôi còn chưa kịp làm gì Khánh đã chủ động gợi chuyện trước.

"Tại sao tự dưng hôm nay Châu Anh lại nói chuyện kỳ lạ thế? Có ai nói xấu tao với Châu Anh à?"

Tôi bật cười.

"Không có, sao mày nhạy cảm vậy?"

"Châu Anh không phải người sẽ nói chuyện vô nghĩa để gây sự với tao." Khánh lắc đầu, bóp nhẹ má tôi, "Nếu có chuyện gì Châu Anh phải kể cho tao nghe nhé."

"Cũng không có gì đâu." Tôi khẽ cựa quậy, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Khánh để ngả đầu xuống, "Hôm nay tao vô tình nghe thấy có đứa kể hình như Long đang có gì đó với An Nhi 11D2, không biết có phải thật không, nếu là thật thì tội Quỳnh Như quá..."

Khánh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên:

"Ai nói thế?"

"Tao nghe mấy đứa con gái 11D2 nói." Tôi rũ mắt, bắt đầu bịa chuyện, "Có đứa còn nhìn thấy Long thân thiết với An Nhi nữa."

Khánh hơi khựng lại, tôi biết nó đang nhớ đến buổi đi chơi kia.

"Hình như tuần trước hội bọn mày rủ mấy đứa Huyền My đi chơi đúng không?" Tôi không cho Khánh thời gian suy nghĩ, tiếp tục hỏi dồn nó, "Tao nghe đám con gái D2 kể hôm đấy có đứa nhìn thấy Long Đặng ôm An Nhi."

Bàn tay ấm áp của Khánh vẫn dịu dàng mơn nhẹ khuôn mặt tôi, nó trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới trả lời:

"Hôm đấy tao không đi, tao nhớ là tao bận chở Lợn đi tiêm thì phải. Thứ 7 đúng không nhỉ?"

"Ừa, hôm Lợn đi tiêm là thứ 7." Tôi gật đầu xác nhận.

"Ừ đấy, xong tao còn đưa mày đi ăn." Nó xoa đầu tôi, hai mắt hơi cong lên, trong mắt toàn bộ đều là hình bóng của tôi. Có lẽ Khánh Nguyễn mãi mãi sẽ không biết được câu trả lời xuất sắc này đã thành công cứu nó thoát chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »