Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 195

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Khánh, nói tiếng người đi." Tôi buộc lòng phải cắt ngang, "Nói cái gì dễ hiểu hơn được không?"

Bạn có ổn không thế Khánh Nguyễn?

Khánh bật cười, nó ngồi xuống ghế, đặt tôi ngồi lên đùi nó, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong:

"Anh yêu em." Khánh cúi đầu hôn lên trán tôi, chớp mắt, "Dễ hiểu hơn chưa?"

"Thôi được rồi." Tôi chẹp miệng, đẩy nhẹ đầu Khánh, "Đọc tao nghe định luật Joule-Lenz xem nào."

"..."

Trông thấy ánh mắt lên án của Khánh, tôi nhịn không được cười thành tiếng, chuyển chủ đề. Nếu bạn còn tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình kia và nói thêm vài câu thả thính nữa là tôi sẽ trụy tim mất.

Tôi kể cho Khánh nghe mấy chuyện lặt vặt trong nhà và kế hoạch Tết này của gia đình tôi. Tôi than vãn với Khánh mỗi lần Lợn được về quê là nó vui lắm, chạy đi khắp nơi phá làng phá xóm, mấy con chó nhà hàng xóm còn rủ Lợn ra đồng lội ruộng đến mức cả người toàn bùn.

Rõ ràng chỉ là những chuyện linh tinh nhỏ nhặt nhưng Khánh nghe rất nghiêm túc, nó chăm chú nhìn tôi, thoảng hoặc mới xen vào một vài câu hỏi hoặc lời bình. Khánh không chia sẻ với tôi chuyện khiến nó phiền não, nhưng tôi biết tâm trạng nó đã khá hơn lúc gọi điện cho tôi rất nhiều.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Mặc dù hiểu rõ tính cách của Khánh nhưng tôi vẫn thấy hơi thất vọng một chút, việc Khánh không sẵn lòng chia sẻ khiến tôi có cảm giác chúng tôi chưa thật sự tin tưởng và gắn bó. Thi thoảng tôi cảm thấy tôi chẳng biết gì về Khánh cả, nó chỉ kể với tôi thứ mà ai cũng biết, còn những điều thực sự quan trọng thì nó giấu hết trong lòng. Là do mối quan hệ của chúng tôi chưa đủ sâu sắc để Khánh sẵn sàng mở lòng ư?

Tôi rũ mắt, gạt bỏ đống suy nghĩ vẩn vơ kia ra khỏi đầu. Không cần biết vị trí của tôi ở đâu trong lòng Khánh, tôi thương nó, và tôi muốn nó vui, đấy là điều quan trọng nhất với tôi lúc này.

Nói chuyện được một lúc, không biết tự dưng đầu óc bị làm sao mà tôi buột miệng:

"Sao mày hôn giỏi thế? Cảm giác như mày đã có kinh nghiệm hôn rất nhiều lần rồi ý..."

Hỏi xong tôi mới nhớ ra danh sách người yêu cũ dài cả tờ A4 của nó. Tôi còn chính mắt nhìn thấy nó đá lưỡi với hotgirl Minh Ánh cơ mà. Đm.

Khánh khựng lại, gương mặt đẹp trai thoáng chút hoảng loạn hiếm thấy:

"Ừm... chắc là do tao có năng khiếu bẩm sinh."

Năng với chả khiếu, bạn tưởng tôi là trẻ con à?
« Chương TrướcChương Tiếp »