Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 196

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đẩy nhẹ Khánh ra, càng nghĩ càng thấy bực mình. Thế là tôi gây sự với nó:

"Mày từng hôn bao nhiêu người rồi?"

Khánh chợt dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi, nó cúi đầu hôn tôi liên tiếp mấy cái liền, sau đó nghiêm túc nhìn thằng vào mắt tôi, lời nói ngọt như mật:

"Châu Anh không cần phải quan tâm trước đây tao từng hôn bao nhiêu người, bé chỉ cần biết từ nay về sau đôi môi này chỉ hôn mỗi em thôi."

"Tránh xa tao ra...." Tôi nhăn mặt, xoay đầu muốn thoát khỏi tay nó, "Mày dùng văn mẫu này với bao nhiêu em rồi?"

"Bạn không tin mình à?" Nó bỏ tay ra khỏi mặt tôi thật, dùng đôi mắt đẹp như dải ngân hà nhìn tôi đầy trách móc, "Sao bạn lại bảo mình tránh xa bạn? Bạn hết yêu mình rồi đúng không?"

"Mày đừng có chơi trò dỗi ngược."

"Bạn còn quát mình nữa à?" Bằng một cách kỳ diệu nào đó tôi thấy mắt của Khánh long lanh nước, trông vừa cưng vừa tội, "Bạn không được nghi ngờ tình cảm của mình dành cho bạn, mình buồn lắm đấy."

Thôi dẹp mẹ đi, còn chưa kịp gây sự thì đã phải dỗ lại cục nợ này rồi.

Tôi thở dài, hơi rướn người về phía trước, ngăn không cho Khánh nói tiếp. Lời đường mật hay lời thật lòng cũng được, có lẽ tôi nên nghĩ ít và tập trung tận hưởng thời khắc ở cạnh nhau thay vì lấn cấn chuyện quá khứ của nó. Không cần biết tương lai của chúng tôi ra sao, quá khứ Khánh đã ở bên bao nhiêu người, tôi chỉ cần biết hiện tại tôi rất hạnh phúc.

.

.

Ngày 28 âm lịch, mẹ con tôi về quê nội ăn Tết, dự định sẽ ở nhà ông bà nội đến mùng 3.

Ngày 29 Tết Thư mới từ Hà Nội về. Ông của Thư là anh trai của ông tôi, nhà Thư ở rất gần nhà ông bà tôi, Tết năm nào họ hàng nhà nội cũng tập trung ăn uống ở nhà ông bà Thư.

Năm nay Thư về còn dẫn theo Quỳnh. Chị Quỳnh quê ở trong Nam, năm nay chị ấy không về nhà mà phải ở lại chạy đồ án, Thư bảo tội nghiệp Quỳnh phải ở lại phòng một mình mấy ngày Tết nên dẫn Quỳnh về Hải Phòng ăn Tết chung.

Mặc dù mới hai tháng không gặp nhưng tôi cảm giác Quỳnh và Thư cứ khang khác, cái kiểu mà, Quỳnh đứng một mình vẫn bình thường, Thư đứng một mình cũng không có gì bất ổn, thế nhưng hai bà ấy đứng cạnh nhau lại khiến tôi thấy... rất lạ. Cảm giác kỳ quái này lên đến đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy Thư ngồi bóc tôm đút cho Quỳnh ăn.

Thế là tôi tìm cơ hội kéo Thư ra một góc:
« Chương TrướcChương Tiếp »