Chương 197

"Chị với chị Quỳnh đang... ờm..." Tôi ngập ngừng, cố gắng tìm từ ngữ để diễn đạt, "Hẹn hò à?"

Thư vội bịt miệng tôi lại, bà ấy trợn mắt ngó tôi, dùng âm lượng chỉ hai đứa nghe thấy thì thầm:

"Lộ thế cơ à?"

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, gỡ tay Thư ra:

"Không hẳn, em chỉ cảm thấy thế thôi. Hai chị yêu nhau thật á?"

Hỏi vậy thôi chứ tôi biết chắc kết quả rồi, dù sao trông Thư cũng không giống kiểu con gái sẽ hẹn hò với một thằng ất ơ nào đó. Hơn nữa, mỗi khi thấy Quỳnh và Thư ở cạnh nhau, tôi cảm thấy rất tự nhiên, bởi thế lúc phát hiện hai chị yêu nhau tôi không hề bất ngờ một chút nào, giống như hai bà ấy vốn dĩ nên như vậy.

"Mày đừng nói cho ai nhé." Thư lôi tôi ra vườn, biểu cảm chợt trở nên nghiêm túc, "Bố tao mà biết khéo ông ấy từ mặt tao luôn đấy."

Tôi hạ tông giọng:

"Em tưởng bác Hùng mới dễ tính chứ?" Không phải Thư sợ mẹ hơn à?

"Mẹ tao biết chuyện rồi." Thư lắc đầu, sắc mặt hơi dịu xuống, "Tao cứ tưởng mẹ sẽ đánh tao nhưng cuối cùng mẹ chẳng nói gì hết. Mẹ dặn đi dặn lại tao cẩn thận đừng để bố biết, bố tao trông vậy thôi mà còn khó tính hơn cả mẹ."

Tôi gật đầu, trịnh trọng nói:

"Chị yên tâm, em không nói cho ai biết đâu."

Thư chợt vươn tay xoa rối tóc tôi, bà ấy khoác vai kéo tôi vào nhà, giọng nói vui vẻ trở lại:

"Chị biết mày là người thế nào mà. Thế dạo này mày với cái thằng Hà Nội gốc đẹp trai kia sao rồi?"

"Thằng nào cơ?" Tôi giả ngu, nghiêng đầu đẩy tay Thư ra.

"Cái thằng đi con Merc A45 AMG có biển phố cổ và đeo Hublot classic fusion ấy." Thư cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên, "Cái thằng đẹp trai vãi l để tóc sidepart 6/4, từ đầu đến chân toàn global brand, lần trước sốt sắng bế mày lên tận nhà tao, xong sáng hôm sau qua đón mày về Hải Phòng ấy."

"..." Có cần phải thẳng thắn thế không Thư.

"Thế hai đứa làm sao rồi? Nó tán được mày chưa?" Thư toe toét cười, dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ má tôi.

"Lo việc của mình trước đi." Tôi kín đáo liếc Thư, lắc đầu, "Chuyện của mình lo chưa xong còn đi hóng hớt chuyện người ta."

"Kệ tao."

"Ừ, kệ chị."

.

.

Tối 30 Tết, Thư rủ tôi đi nhà hát lớn ở trung tâm thành phố xem bắn pháo hoa và countdown. Mặc dù Thư là người chủ động rủ nhưng ánh mắt Thư nhìn tôi như thể đang nhìn cái bóng đèn công suất lớn xen giữa bà ấy và người yêu vậy. Sự ghét bỏ trong mắt Thư rõ ràng tới mức tôi không thể không lên tiếng: