Chương 200

"Kệ mẹ tao." Tôi lườm nó, quàng lại khăn cẩn thận trên cổ.

Để tránh xảy ra tình huống khiến mọi người không vui, tôi kéo Trường đi sau, để Quỳnh và Thư đi trước.

Đêm 30, nhà hát lớn thành phố đông nghịt người. Nguyễn Công Trường vừa đi vừa nhíu mày nhìn Thư và Quỳnh đang dính lấy nhau phía trước, một tay nó túm lấy mũ áo hoodie của tôi để tôi không bị lạc, trông chẳng khác gì bố dắt con đi chơi cả.

"Đừng túm áo tao nữa." Tôi bất mãn lên tiếng, "Tao có phải trẻ con đâu."

"Ừ." Nó không thèm bỏ tay ra khỏi mũ áo tôi, cũng không thèm liếc tôi một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thư.

"Tao bảo này." Tôi thở dài, nói một cách thấm thía, "Làm gì thì làm, đừng có làm người thứ ba nha Trường."

"Cái đ** gì cơ?" Cuối cùng Trường cũng chịu cúi đầu xuống nhìn tôi, sắc mặt tụt đi vài tông màu ấm.

Tôi nuốt nước bọt, nói nốt:

"Trường hợp này mày có muốn đập chậu cướp hoa cũng không nổi đâu, chị tao thích con gái cơ."

"Câm mồm hoặc bây giờ bố mày cho mày rơi tự do từ trên nóc nhà hát lớn xuống."

"..." Câm thì câm, chắc tôi sợ nó.

Im lặng được một lúc, tôi lại không nhịn được lên tiếng:

"Mày ơi mày đừng buồn nha..."

"Lại làm sao nữa?" Trường cúi đầu xuống để nghe tôi nói rõ hơn, hàng lông mày nhíu chặt.

Chúng tôi cách Thư và Quỳnh một đoạn, xung quanh toàn người là người, tiếng nói chuyện, la ó, cười đùa gần như lấn át hết mọi âm thanh, dù đang ở cạnh nhau nhưng chúng tôi vẫn phải gắng sức mới có thể nghe được người kia nói gì.

Tôi khó khăn chỉnh lại cổ áo bị nó kéo nhăn nhúm, mặc kệ gương mặt cau có của nó, tốt bụng nói tiếp:

"Không yêu người này thì yêu người khác, buồn thì buồn một chút thôi, mưa nào mà không..."

"Im mồm đi Chanh." Trường nhăn mặt ngắt lời tôi, trông nó khó ở như thể vừa ăn phải miếng bánh hỏng ấy.

Thấy Trường có vẻ khó chịu thật, tôi thôi không trêu nó nữa, nghiêm túc hỏi:

"Mày thích Thư từ lúc nào thế?"

Tôi bắt được một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt đẹp của nó, có lẽ nó không ngờ tôi lại nói huỵch toẹt ra như vậy. Trường liếc về phía Thư như một phản xạ tự nhiên, nó im lặng chừng hai giây, sau đó do dự hỏi lại tôi:

"Ai bảo mày tao thích Thư?"

"... Tao đâu có mù." Tôi bĩu môi, "Tao chơi với mày 17 năm rồi Trường." Tôi lại chẳng đi guốc trong bụng anh.

Bất chợt có ai đó va mạnh vào cánh tay tôi, Trường nhanh tay xách tôi ra sau lưng nó, không sai – nó túm lấy cổ áo của tôi xách tôi lên như xách mèo ấy.