Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 203

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Ừm, vậy mày nghỉ ngơi đi nhé]

Tôi thấy Khánh seen tin nhắn, sau đó nó off luôn. Rốt cuộc Khánh có chuyện gì vậy?

Cả đêm hôm đấy tôi cứ như người mất hồn, tôi nghĩ mãi không ra lý do rốt cuộc vì sao Khánh lại có thái độ lạ lùng như thế. Rõ ràng lúc đầu nó vẫn nhắn tin với tôi rất bình thường... Tôi rõ mười mươi cái thái độ này của Khánh, mỗi khi nó giận dỗi hoặc khó chịu điều gì đó, nó sẽ trở nên lạnh nhạt, thất thường và biến cmn mất luôn.

Nhưng nó giận tôi cái gì mới được cơ chứ... Chẳng lẽ là do nó nhìn thấy Trường? Nó nghĩ rằng tôi đi chơi riêng với Trường nên không vui ư? Tôi biết đang có người yêu mà đi chơi riêng với bạn khác giới là sai trái vcl (mặc dù tôi không hề đi chơi riêng với Trường), nhưng Khánh biết rõ mối quan hệ giữa chúng tôi từ trước, nếu có giận thì nó vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện và nghe tôi giải thích chứ không thể tới mức gọi điện không thèm nghe máy, nhắn tin không thèm rep như vậy.

Mấy ngày sau đó, tôi có chủ động liên lạc với Khánh nhưng thái độ của nó vẫn cực kỳ thờ ơ, nó lấy cớ phải giúp ông bà tiếp khách để bao biện cho việc rep tin nhắn chậm, cách nhắn tin cũng rất qua loa, nhát gừng. Rất nhiều lần tôi muốn gọi điện nói chuyện thẳng thắn nhưng Khánh liên tục cũng kêu bận, kêu mệt để từ chối.

Đm yêu với chả đương, ăn Tết mất cả ngon.

Tôi biết rõ Khánh rất quan trọng với tôi và tôi thật lòng muốn vun đắp cho mối quan hệ này, vậy nên tôi không cho phép tình cảm của chúng tôi kết thúc một cách lãng xẹt và khó hiểu như thế được. Mọi chuyện bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi, đến nước này tôi chỉ còn cách tìm bạn bè của Khánh để hỏi thăm.

Đào Thế Nam!

Ôi cuối cùng cũng có ngày con báo Thế Nam hữu dụng.

"Bạn ơi tôi đây!" Thế Nam bắt máy gần như ngay lập tức, cách một màn hình điện thoại nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra dáng vẻ hớn hở của nó, "Bạn gọi cho tôi có việc gì đấy?"

Sau vài câu chào hỏi xã giao, tôi bắt đầu thử thăm dò:

"Dạo này mày có gặp Khánh không?"

Tôi biết hỏi thế này có hơi lộ liễu, nhưng với mạch não đơn giản của Thế Nam thì nó sẽ không bao giờ suy luận ra được ý đồ của tôi, đây là một trong những lý do ngày xưa tôi thích chơi với nó dù tính cách chúng tôi chẳng có điểm gì hợp nhau. Tôi thích sự đơn giản, chân thành và nhiệt tình của Nam, mặc dù thi thoảng nó n.g.u tới mức tôi muốn thử gieo hạt lên đầu nó xem có nảy mầm được không.
« Chương TrướcChương Tiếp »