Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 204

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tao mới gặp Khánh Nguyễn hôm qua." Tôi nghe thấy giọng Nam hơi trầm xuống, "Có vẻ dạo này tâm trạng nó không tốt lắm, chắc do chuyện gia đình."

"Hmm..." Đúng như tôi đoán, "Mày có biết nhà Khánh có chuyện gì không?"

"Mày là người yêu nó mà mày không biết à?" Thế Nam tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại tôi.

"..." Khá lắm Thế Nam, lên Hà Nội vài năm đã biết kháy đểu rồi đấy.

"Mà tính thằng Khánh như thế, nó không kể cho mày cũng dễ hiểu." Nam tự hỏi tự trả lời luôn hộ tôi, "Tao cũng không biết nhiều đâu, chủ yếu là tao nghe lại từ Hoàng Minh với Đức Trung."

"Mày có định kể không?" Tôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Mình bỏ qua mở bài và khái quát chung đi, vào thẳng luận điểm một xem nào."

Thế Nam là thằng rất dễ bị thao túng tâm lý, nó còn chẳng hề nghi ngờ tôi chút nào, vô tư kể hết ra:

"Chắc mày cũng biết bố của Khánh còn có một đứa con riêng bên ngoài đúng không?"

Nam chờ tôi xác nhận mới nói tiếp:

"Thằng đấy hơn Khánh một tuổi, bố nó nɠɵạı ŧìиɧ từ trước khi mẹ nó mang thai nó. Năm thằng Khánh lên lớp 6 thì mẹ nó phát hiện ra, sau đó bố mẹ nó ly hôn."

Tôi "Ừm" một tiếng, ra hiệu nó tiếp tục kể.

"Bố thằng Khánh không đón tình nhân và con riêng về mà mua một căn chung cư trên Hà Nội cho hai mẹ con kia ở, chu cấp đều đặn mỗi tháng. Sau đó nửa năm bố nó lấy vợ hai và có thêm đứa con trai, là em trai nó bây giờ đấy." Nam dừng lại một chút, khẽ thở dài, "Còn mẹ nó sang Singapore định cư, hai năm trước mới lấy một Việt kiều bên đấy, nghe nói đang hạnh phúc lắm."

Tôi thấy cổ họng mình hơi nghèn nghẹn, bố và mẹ đều có gia đình mới, vậy còn Khánh của tôi phải làm sao?

Tôi hít mũi, cố giữ cho giọng thật bình tĩnh:

"Đấy là lý do Khánh không muốn về Hà Nội ăn Tết đúng không?"

"Một phần thôi." Thế Nam lại tiếp tục thở dài, "Tao nghe bảo năm nay ông bà nội Khánh cho phép thằng con riêng của bố nó về nhà chính, hình như còn có ý định ghi tên thằng đấy vào gia phả."

"Vãi l**?" Tôi mở to mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm. Sao trên đời lại có chuyện vô lý như thế được?

"Nghe xong tao cũng phản ứng y như mày đấy. Đ** hiểu sao." Giọng của Nam nhuốm chút bực tức, "Thế thì khác mẹ gì công nhận thân phận của thằng con hoang kia, đ** hiểu ông bà nó nghĩ gì."

Tôi co những ngón tay lại, nắm điện thoại chặt tới mức đầu ngón tay trắng bệch, hỏi tiếp:
« Chương TrướcChương Tiếp »