Chương 205

"Khánh phản ứng thế nào?"

"Tất nhiên là nó phản đối." Nam thở hắt ra, "Mẹ nó biết chuyện, thế là bay từ Sing về để giải quyết, hôm trước mới cãi nhau to với bố nó xong. Hình như mẹ nó về Việt Nam còn vì muốn thuyết phục nó sang bên đấy định cư luôn, không biết ý nó thế nào."

Tôi không nhớ tôi đã tạm biệt Nam thế nào, hiện tại trong đầu tôi cứ mãi quanh quẩn câu nói cuối cùng của Nam: "Tao thấy Khánh có vẻ xuôi xuôi, chắc nó cũng thất vọng với bố lắm rồi. Hình như năm ngoái nó đã xin được visa Dependant"s Pass nhưng chưa dùng tới, với tài chính của mẹ nó, đưa nó sang Sing là chuyện quá đơn giản. Chỉ cần nó gật đầu thì sang tháng bay luôn cũng được."

Tôi với tay lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, càng lúc càng cảm thấy bức bối khó chịu, xen lẫn với nỗi bất an mơ hồ. Bao nhiêu chuyện lớn như thế mà Khánh lại chẳng hề chia sẻ với tôi, mang tiếng là người yêu nhưng bất cứ việc gì liên quan đến nó tôi cũng phải nghe từ người ngoài. Hóa ra đối với Khánh tôi cũng giống như hàng chục cô gái từng lướt qua đời nó, hóa ra nó chưa từng nghiêm túc với mối quan hệ này như tôi tưởng.

Tôi mở Messenger, ấn vào khung chat với Khánh, ánh mắt dừng lại ở tin nhắn gần nhất của chúng tôi một lúc lâu, bỗng nhiên tâm trạng chợt bình tĩnh lại. Tôi thở dài, đặt điện thoại xuống bàn. Chuyện gia đình của Khánh rất nhạy cảm và phức tạp, nếu tôi là Khánh, tôi cũng sẽ không muốn chủ động kể với bất kỳ ai, dù là những người bạn thân thiết nhất. Tôi không hỏi Khánh về gia đình nó vì tôi tôn trọng nó, tôi muốn đợi tới khi nó sẵn sàng tin tưởng và cảm thấy có thể chia sẻ, chứ không phải dùng danh nghĩa "tình yêu" để ép nó làm điều nó không thích. Suýt chút nữa vì bực tức mà tôi quên mất điều này.

Tôi nhớ đến buổi tối hôm Khánh nói muốn gọi điện cho tôi, hình như lúc đó tâm trạng nó rất tệ và nó đang rất cần tôi, nhưng cuối cùng vì hiểu nhầm tôi đi chơi riêng với Trường nên mới hành xử khó hiểu như thế. Trái tim tôi như thể bị ai đó bóp nghẹt khi nhận ra tôi đã vô tình làm tổn thương Khánh lúc nó cần tôi nhất. Nếu như một ngày nào đó, bố mẹ đều đã có hạnh phúc riêng và không còn quan tâm đến tôi, bạn bè không thể ở cạnh tôi, đến cả Khánh cũng ở bên người khác, có lẽ tôi sẽ không muốn sống nữa.

Tôi có thể hiểu lý do thái độ của Khánh thất thường, tôi cũng chấp nhận việc Khánh không cho tôi biết về gia đình nó, nhưng đến cả việc nó có thể sẽ theo mẹ ra nước ngoài định cư nó cũng không hề thông báo hay bàn bạc gì với tôi. Rốt cuộc trong mắt nó tôi là gì đây? Hơn ai hết, tôi nghĩ tôi hoàn toàn xứng đáng được biết chuyện này đầu tiên, chứ không phải nghe kể lại từ một người bạn của nó như vậy.