Chương 206

Tôi cố giữ bình tĩnh cầm lấy điện thoại, nhắn cho Khánh:

[Bao giờ mày về Hải Phòng?]

Hơn hai tiếng sau Khánh mới rep tin nhắn của tôi.

[Tao chưa biết, trên Hà Nội còn chút việc nên chắc ra Tết tao phải xin nghỉ học mấy hôm]

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắn lại:

[Mày không có gì muốn nói với tao à?]

Lần này thì Khánh trả lời rất nhanh:

[Không, sao thế?]

Tôi nhíu chặt chân mày, sự kiên nhẫn bị đẩy đến giới hạn.

[Tao muốn nói chuyện với mày, bây giờ mày rảnh không?]

Tôi thấy Khánh soạn tin nhắn một lúc lâu, hình như nó viết xong lại xóa, chừng hơn một phút sau mới gửi:

[Bây giờ tao không tiện nghe điện thoại, nếu không gấp thì đợi tao về Hải Phòng mình nói chuyện sau được không?]

Tôi cảm thấy như thể vừa bị rút cạn sức lực, tôi không muốn rep tin nhắn của Khánh, tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi thấy mệt đến mức bắt đầu nảy sinh suy nghĩ liệu mối quan hệ này có thực sự nên tiếp tục nữa không... Tôi đã cho Khánh quá nhiều cơ hội để thẳng thắn nhưng nó vẫn lựa chọn trốn tránh. Chưa bao giờ tôi thấy hoang mang như vậy, tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng Khánh liên tục đẩy tôi ra xa và vờ như không nhìn thấy nỗ lực của tôi.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Đúng lúc này, Thư gõ cửa phòng tôi:

"Ê Chanh, đi ăn bánh xèo Nhật Bản ở cái quán trên đường Văn Cao không?"

Tôi bật dậy, trả lời mà không cần suy nghĩ:

"Đi!"

Kệ mẹ Nguyễn Hoàng Gia Khánh, ăn no mới tính tiếp được.

"Nhanh lên, chị với Quỳnh đợi mày dưới nhà." Giọng của Thư từ ngoài cửa vọng vào.

Tôi mở tủ quần áo, nói to:

"Okay, cho em năm phút."

.

.

Sau khi ăn xong hai cái okonomiyaki, một suất cơm lươn, một suất salad và ké vài miếng sashimi của Thư, tôi bắt đầu cảm thấy vui vẻ hạnh phúc yêu đời trở lại.

"Đồ Nhật ngon ghê Thư ạ." Tôi dụi đầu vào vai Thư, "Em thích ăn cả đồ Trung nữa, cụ thể là dimsum chị Thư xinh đẹp tuyệt vời đáng yêu nhất thế giới ạ."

"Mày còn ăn thêm được nữa á?" Thư ghét bỏ đẩy tôi ra, rút ví đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên phục vụ.

"Không, em no rồi." Tôi lắc đầu, cung kính lấy giấy ướt lau tay cho Thư, "Em chỉ gợi ý thế thôi, ví dụ lần sau chị muốn rủ em đi ăn thì mình có thể tìm quán dimsum."

Thư chẹp miệng, rút tay ra khỏi tay tôi:

"Khôn như mày nhà tao nuôi hai đứa, một đứa đen một đứa vàng."

"Nghe dỗi thật đấy." Tôi bĩu môi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đứng dậy.