Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 207

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ừ, so sánh thế thì có hơi quá đáng thật." Thư gật gù, đứng dậy theo tôi, "Con đen với con vàng nhà tao làm sao ăn nhiều bằng mày được."

"..." Bà làm chị tôi hơi lâu rồi đấy.

"Mày lại trêu Chanh à?" Quỳnh cuối cùng cũng từ nhà vệ sinh đi ra, một tay chị véo nhẹ khuôn mặt đang xị ra của tôi, tay kia vươn ra muốn lấy túi xách trên bàn, "Hở ra là trêu em tao, xấu tính vừa thôi."

Thư cầm luôn túi của Quỳnh đeo lên vai, ngoan ngoãn nghe Quỳnh mắng, không dám bật câu nào.

Ra ngoài chơi với Thư và Quỳnh khiến tâm trạng tôi tốt hẳn lên, thế nhưng khi về nhà, bước lên phòng, nhìn chiếc điện thoại vứt trên giường từ chiều, tôi lại bắt đầu thấy suy sụp.

Tôi uể oải thả mình xuống giường, với tay cầm lấy điện thoại, ngón tay lần mò dọc theo thân điện thoại tìm nút nguồn. Vừa bật điện thoại lên, tôi bất ngờ nhìn thấy trên màn hình hiện thông báo 5 cuộc gọi nhỡ từ Khánh và mười mấy tin nhắn mới. Có vẻ việc tôi không trả lời tin nhắn và biến mất gần 3 tiếng đồng hồ đã dọa bạn Khánh sợ.

Tôi không check inbox mà gọi thẳng luôn vào số điện thoại của Khánh, lần này nó bắt máy rất nhanh, như thể đang chờ tôi gọi lại.

"Điện thoại của Châu Anh hết pin à? Từ chiều đến giờ tao không liên lạc được với Châu Anh..." Khánh lên tiếng ngay khi vừa kết nối, giọng điệu gấp gáp xen lẫn lo lắng. Tôi nhận ra Khánh đang rất giận, thế nhưng nó vẫn cố kìm nén không to tiếng với tôi.

"Tao ra ngoài ăn với chị Thư, quên không mang điện thoại." Tôi giải thích đơn giản.

Khánh rất nhạy cảm, nó nhận ra sự bất thường của tôi ngay lập tức:

"Châu Anh đang giận tao à? Tao xin lỗi, gần đây nhà tao đang có chút việc, hơi phức tạp một chút, bao giờ gặp nhau tao sẽ kể cho Châu Anh nghe..."

"Không." Tôi ngắt lời Khánh, "Kể luôn bây giờ đi."

Hành động của nó thì khó hiểu, tính cách thất thường, lúc nào cũng đẩy tôi vào trạng thái bất an, dù tôi đã cho nó rất nhiều cơ hội nhưng nó liên tục lấy cớ lảng tránh vấn đề. Rốt cuộc nó có còn muốn tiếp tục mối quan hệ này không?

Khánh khựng lại một chút, nó do dự nói:

"Chuyện phức tạp lắm, nói qua điện thoại không tiện, để..."

"Vậy bây giờ tao lên Hà Nội gặp mày nhé?" Tôi gần như gắt lên, "Tao cũng muốn gặp mặt trực tiếp để nghe mày giải thích chuyện mày sắp theo mẹ sang Singapore định cư."

Đầu dây bên kia chợt im lặng, vài giây sau Khánh mới lên tiếng, giọng nói ngạc nhiên quá đỗi:
« Chương TrướcChương Tiếp »