Chương 209

Tôi không muốn hỏi kỹ và khiến Khánh thấy khó xử, tôi cũng không muốn mình trở thành gánh nặng hay áp lực của nó, vì vậy tôi chỉ nói:

"Tao biết thời gian này rất khó khăn với mày. Có lẽ mày quen với việc giải quyết rắc rối một mình và giữ hết mọi tâm sự trong lòng, nhưng bây giờ mày còn có tao nữa mà, chuyện gì không quá khó nói thì có thể kể cho tao nghe, mặc dù tao không thể làm gì nhiều nhưng nói ra sẽ giúp mày thấy nhẹ lòng hơn."

Đầu dây bên kia im lặng một chút, vài giây sau, tôi nghe thấy Khánh cười khẽ, giọng nói dịu dàng quá dỗi:

"Không ai vui vẻ khi phải tiếp nhận năng lượng tiêu cực từ người khác đâu Châu Anh."

"Chẳng ai vui vẻ khi thấy người mình yêu thương không hạnh phúc cả." Tôi bực mình cãi lại, "Tao rất muốn san sẻ với mày, tao rất muốn ở bên cạnh mày, tao muốn cho mày biết là nếu có chuyện gì thì tao luôn sẵn sàng ủng hộ mày, nhưng mày chưa bao giờ cho tao cơ hội đấy, lúc nào mày cũng tìm cách đẩy tao ra xa."

Lần này Khánh im lặng lâu hơn cả lúc nãy, lâu đến mức tôi bắt đầu suy nghĩ liệu nó có ngủ quên mất không, thế là tôi gọi thử:

"Khánh ơi?"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Cảm ơn Châu Anh..." Khánh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nó càng lúc càng nhỏ, như thể đang nói với chính mình, "Đây là lần đầu tiên có người nói thế với tao đấy."

Tim tôi chợt nhói lên như thể bị ai đó dùng kim đâm phải. Tôi nắm chặt điện thoại, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.

Tôi thương Khánh, nhưng tôi lại không thể nào hiểu được nỗi đau và sự cô đơn của nó, cho nên mọi lời an ủi hay cam kết tôi nói ra nghe đều vô nghĩa và sáo rỗng, dù những gì tôi nói đều là thật lòng. Tôi biết chính bản thân Khánh cũng chẳng muốn nghe những lời ngọt nhạt ấy.

Trên hết, tôi không muốn Khánh hiểu nhầm tôi đang thương hại nó.

Có lẽ Khánh nhận ra sự bối rối của tôi, nó chủ động nói tiếp:

"Không phải tao muốn đẩy Châu Anh ra xa, chỉ là tao cảm thấy những chuyện đó chẳng có gì hay ho đáng để kể." Khánh thở dài thật khẽ, "Cuộc sống của tao không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài, tao cũng chẳng hoàn hảo hay tốt đẹp, nhưng tao hy vọng Châu Anh có thể ở bên cạnh tao một cách vui vẻ. Ít nhất thì tao không muốn Châu Anh phải nặng lòng vì chuyện gia đình của tao."