Chương 211

Tôi cố kìm lại để không chửi thẳng vào mặt người yêu tôi "Sao mày ngu thế?", hỏi ngược lại nó:

"Mày thử kể ra xem mày đã làm gì khiến tao vui?"

"..." Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, "Mày thấy vui khi nhìn vào mặt tao?"

"..." Nói hay lắm, bạn có thể ngậm miệng được rồi. "Thế thì tao thấy vui khi nhìn mặt rất nhiều người, tự soi gương tao cũng tự thấy vui, cần gì phải yêu mày."

"Chắc là tao đẹp hợp gu mày nhất trong những người mày gặp?" Nguyễn Hoàng Gia Khánh vẫn chưa bỏ cuộc.

"Khồng." Tôi gạt đi, "Đừng làm lệch kịch bản của tao nữa, mày đẹp đúng gu tao thật nhưng đấy không phải lý do tao yêu mày."

Khánh phì cười, dịu dàng nói:

"Châu Anh nói tao nghe đi."

Tôi nhìn lên khoảng không bao la ngoài cửa sổ, cố gắng lựa chọn từ ngữ để diễn đạt:

"Mọi thứ không thể giải thích đơn giản bằng "niềm vui" được, tao nghĩ tình cảm và sự gắn kết của mình hơn thế rất nhiều. Tao có cảm giác, giống như có một cái gì đó thôi thúc tao, khiến tao muốn ở cạnh mày, tao dần bị chi phối bởi cảm xúc và hành động của mày, lúc nào tao cũng suy nghĩ về mày và mong cầu mày được hạnh phúc." Tôi hơi nhăn mày, không nghĩ có một ngày mình phải thốt ra mấy câu sến súa thế này, "Tao nhận ra, chỉ cần có mày ở bên tao sẽ rất vui. Mày không cần làm gì cả, chỉ riêng sự hiện diện của mày là đủ với tao rồi."

Bên ngoài cửa sổ, mây dần tản ra, để lộ mảnh trăng non treo lơ lửng giữa trời. Tôi chợt nhận ra hôm nay là mùng 5 Âm lịch, đã hơn một tuần rồi tôi chưa gặp Khánh.

Khánh vẫn im lặng chờ đợi tôi nói tiếp.

"Không có một lý do cụ thể nào có thể lý giải được tình yêu. Thực ra con người là nô ɭệ của cảm xúc, tao có thể sống rất lý trí, nhưng tao không thể điều khiển được trái tim hay phản ứng cơ thể mỗi khi ở bên mày. Tao biết rõ mày chẳng hề hoàn hảo, mày cũng có lúc tệ kinh khủng, tính cách thì công tử, khó chiều, thậm chí mày từng làm chuyện có lỗi với tao..." Tôi dừng lại một chút, thở dài, "Nhưng khoảnh khắc mày nói thích tao, tất cả không còn quan trọng nữa."

"Châu Anh." Khánh gọi tên tôi, giọng nói hơi run run nhưng nghiêm túc một cách kỳ lạ, "Cảm ơn em."

"Đừng gọi tao là em, kinh quá." Tôi bật cười, nửa đùa nửa thật, "Nhưng tao nghiêm túc đấy, mày hiểu ý tao mà, đúng không?"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----