Chương 216

Khánh dùng đầu ngón cái vuốt nhẹ lên gò má tôi, lau đi giọt nước mắt vừa tràn khỏi bờ mi, từ tốn nói tiếp:

"Thực ra mẹ rất quan tâm đến tao, từ lâu mẹ tao đã có ý định đón tao sang Singapore, chỉ là tao không muốn."

Tôi cẩn thận cầm lấy tay Khánh áp lên má, cố gắng không để tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng:

"Tại sao mày lại không muốn đi theo mẹ?"

Khánh dịu dàng mơn trớn gò má tôi, giọng nói nhẹ bẫng như thể đang kể lại câu chuyện của một ai khác:

"Lúc nhỏ tao từng nghĩ nếu tao đòi ở lại với bố thì mẹ sẽ không nỡ bỏ tao, nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn dứt khoát rời đi. Lớn lên tao mới hiểu bố đã làm ra những chuyện không thể nào tha thứ, thực ra tao cũng từng muốn sang Singapore sống với mẹ nhưng dù sao mẹ còn phải tìm hạnh phúc riêng, tao không muốn trở thành gánh nặng với ai..."

"Không phải đâu." Tôi nhíu mày ngắt lời Khánh, dùng cả hai tay ôm lấy mặt nó, ép nó nhìn thẳng vào mắt tôi, "Mày chưa bao giờ là gánh nặng của ai hết, đấy là lỗi của người lớn, không phải lỗi của mày."

Khánh nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay tôi, đôi mắt đẹp hơi cong lên:

"Tao biết chứ, tao ở lại Việt Nam còn bởi nhiều lý do khác nữa. Dì hai không phải người toan tính, em trai tao vẫn còn nhỏ, nếu tao mà đi thì chắc chắn sớm muộn gì bố tao cũng đón hai mẹ con kia về."

Tôi thoáng giật mình, Khánh nói không sai, nó vẫn còn đang ở với bố, thậm chí bố nó đã có vợ con mới nhưng người phụ nữ kia vẫn có cách khiến ông bà nội nó đồng ý cho đứa con trai ngoài giá thú của bố nó được ghi tên vào gia phả. Tôi có thể dễ dàng đoán được điều gì có thể xảy ra nếu Khánh ra nước ngoài với mẹ.

Có lẽ do biểu cảm của tôi quá mức nghiêm trọng, Khánh khẽ cười, nó chăm chú nhìn tôi, ánh mắt chứa chan tình cảm:

"Năm nay là một năm rất may mắn với tao, tao có thêm một lý do để ở lại Việt Nam, và một lý do để tao tin rằng cuộc đời luôn ưu ái tao." Cánh tay đang vòng quanh eo tôi chợt siết lại, "Cảm ơn Châu Anh đã xuất hiện và ở bên tao."

Tôi ngẩn người nhìn hình bóng chính mình được phản chiếu trong đôi đồng tử nâu sẫm đẹp đến nao lòng kia, đột nhiên có ảo giác như thể tôi là toàn bộ thế giới của Khánh. Đôi mắt sâu tựa đại dương ấy đang khóa chặt lấy tôi, mang theo tình ý triền miên như sóng biển, từng chút một nhấm chìm chút lý trí còn sót lại.