Chương 218

"A..." Tôi không kìm được bật ra tiếng rêи ɾỉ, cơn đau gần như biến mất ngay tức khắc, sau đó tôi cảm nhận được xúc cảm ấm nóng, ướŧ áŧ, hơi nhột nhột... Tôi kinh ngạc đẩy nhẹ đầu Khánh:

"Mày là chó à Nguyễn Hoàng Gia Khánh?"

Khánh Nguyễn vừa cắn tôi đấy à? Cắn xong lại còn liếʍ? Anh em thất lạc của Lợn béo à?

"Châu Anh trả lời câu hỏi của tao đi." Khánh vẫn giữ nguyên tư tế vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói mang theo chút hờn dỗi.

Đã cắn người ta lại còn dỗi ngược? Tôi chiều nó như công chúa nên nó tưởng nó là công chúa thật đúng không?

Mặc dù đang rất quạo nhưng tôi không dám nổi nóng với công chúa của tôi, kiên nhẫn xoa đầu nó giải thích:

"Trước đây đúng là tao với Trường thân nhau như anh em trong nhà, nhưng từ khi mình xác định mối quan hệ thì tao gần như không chơi với Trường nữa. Tao chưa từng qua nhà nó hay đi chơi riêng với nó, mà Trường cũng chủ động giữ khoảng cách với tao, mày yên tâm."

Khánh im lặng không nói, tôi biết thừa đây là thái độ mỗi khi nó không tin tôi. Bất chợt, tôi nhớ đến cuộc gọi của Khánh đêm 30 Tết.

"Hôm giao thừa mày gọi cho tao, lúc đó tao đi chơi với chị Thư và chị Quỳnh nữa, đến nơi mới gọi Trường ra, không phải tao đi chơi riêng với Trường đâu." Tôi dịu dàng luồn tay vào tóc Khánh, thở dài, "Tao xin lỗi vì đã để mày hiểu nhầm, lần sau nếu đi đâu có bạn bè khác giới tao sẽ báo cho mày nhé?"

"Không cần đâu." Khánh lắc đầu, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, nở một nụ cười miễn cưỡng, "Tao biết Châu Anh với Trường không có gì mà, Châu Anh cũng có bạn bè và các mối quan hệ riêng nữa, tao không thể kiểm soát và cũng không muốn khiến Châu Anh thấy ngột ngạt..."

Tôi nghiêng đầu hôn Khánh, cắt ngang mấy lời nói sặc mùi trà xanh của nó, mỉm cười hỏi lại:

"Ngoan, nói lại tao nghe, mày nghĩ thế thật à?"

"... Không." Khánh rũ mắt.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Tôi nhẹ nhàng nâng mặt nó lên, buộc nó nhìn thẳng vào mắt tôi:

"Vậy mày thực sự cảm thấy thế nào?"

Tôi nhìn thấy sự do dự và đấu tranh trong đôi mắt đẹp như bầu trời sao của Khánh, cuối cùng nó vẫn lựa chọn nói ra:

"Tao không thích Châu Anh thân thiết hay nói chuyện với bạn bè khác giới, tao biết Châu Anh chơi với Trường từ nhỏ, nhưng lần nào thấy mày cười nói với nó tao cũng khó chịu cực kỳ." Khánh khẽ mím môi, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, "Châu Anh có quá nhiều mối bận tâm và bạn bè, mày thì chẳng bao giờ chịu bày tỏ tình cảm, tao thường xuyên cảm thấy Châu Anh không quá cần tao, giống như có tao cũng được, không có cũng chẳng sao."