Chương 219

Tôi lặng người ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai ngập tràn tủi thân kia, không nghĩ Khánh lại cảm thấy thiếu an toàn đến vậy. Là do tôi yêu nó sai cách ư?

"Không phải đâu, mày rất quan trọng với tao, thật đấy. Chỉ là tao không thể hiện ra điều đó thôi." Tôi vươn tay ôm Khánh vào lòng, dịu dàng vỗ lưng nó, "Cho tao thời gian nhé, tao sẽ cố gắng thay đổi."

.

.

Kỳ nghỉ Tết kết thúc, chúng tôi quay trở lại trường học.

Tôi đã lên Google tìm đủ mọi cách nhưng vết răng của Khánh trên cổ vẫn rõ mồn một, chỉ có thể mặc áo cổ cao để che đi.

Mặc dù đã cố gắng che giấu vô cùng cẩn thận, tôi vẫn bị Long phát hiện ra. Rất may nó không trêu tôi mà chỉ nhằm vào Khánh Nguyễn:

"Chúng mày chơi trò gì mạnh bạo thế?"

Nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Khánh Nguyễn chưa bao giờ dưới kèo Long Đặng cả. Nó thản nhiên ôm eo tôi, nháy mắt với Long:

"Chơi trò ngày xưa mày hay chơi cùng Vũ Quỳnh Như đấy."

"..."

Kể từ đấy không bao giờ thấy Long Đặng trêu chúng tôi nữa.

Người thứ hai phát hiện ra dấu răng trên cổ tôi là Trần Minh Tâm. Lúc đó tôi mới chạy đi tìm thầy cô xin chữ ký sổ đầu bài về, nóng đến mức toát mồ hôi, tôi chỉ vừa kéo áo khoác ra một chút thì bị Tâm vô tình nhìn thấy.

Nó híp mắt ngó cổ tôi một cách vô cùng đánh giá:

"Người ta yêu nhau cùng lắm có vài vết hickey, chúng mày làm gì mà có hẳn dấu răng thế?"

"Tao bị chó cắn." Tôi liếc mắt ra chỗ khác, âm thầm kéo khóa áo lên cao.

"À..." Tâm bĩu môi, nó nâng mắt nhìn về phía cửa lớp, chậc lưỡi, "Con chó của mày kia hả?"

Tôi nhìn theo nó, trông thấy Khánh đang tâng quả bóng rổ trên tay, cười nói gì đó với Huy và Long đi cạnh.

"..."

Sau kỳ nghỉ Tết một tuần, học sinh khối 11 trường tôi phải đi học quân sự ở Kiến An. Chúng tôi "được" đến trung tâm Giáo dục Quốc phòng và An ninh học tập và trải nghiệm trong 7 ngày, còn học sinh khối 10 và khối 12 sẽ học ngay tại trường.

Hai ngày trước khi đi quân sự, Khánh đột ngột thông báo mẹ nó muốn gặp mặt tôi.

"Ôi... mẹ Khánh muốn gặp tao à?" Tôi bối rối hỏi lại Khánh, cố gắng không để lộ cho nó thấy tôi đang hoảng loạn vcl.

"Châu Anh đừng lo, chỉ gặp mặt nói chuyện một chút thôi." Khánh cười khẽ, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Mẹ tao dễ tính lắm."

Hiển nhiên Khánh nhận ra được tâm trạng của tôi, nhưng câu an ủi của nó chẳng thể nào giúp tôi bình tĩnh. Run quá đi mất, có khi nào mẹ Khánh nhân lúc không có mặt nó đòi vứt vào mặt tôi cái thẻ 1 tỷ và bảo tôi tránh càng xa Gia Khánh càng tốt không? Bán Khánh lấy 1 tỷ có vẻ cũng có lời...