Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 220

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thôi được rồi, tôi nên bớt xem phim truyền hình với mẹ lại và sống thực tế hơn.

Sau phút giây bối rối, tôi chợt nhận ra điểm bất thường:

"Nhưng mà tại sao tự dưng mẹ Khánh lại muốn gặp tao?"

Khánh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nó đưa tay vò rối tóc, vành tai thoáng đỏ lên:

"Tao kể về Châu Anh với mẹ..."

"Mày kể về tao với mẹ á?" Giọng tôi cao lên quãng tám, cắt ngang lời Khánh, "Mày kể cái gì đấy?"

"Kể là tao có một bạn bé đáng yêu lắm." Khánh vươn tay ôm chặt tôi, cúi đầu hôn liên tiếp mấy cái lên mặt tôi liền, "Và tao rất muốn mẹ có thể gặp bạn ấy."

Tôi nhăn nhó đẩy mặt Khánh ra, bĩu môi:

"Hết rồi à? Tao tin là vẫn còn một đoạn nữa mày chưa kể, chứ mày thiếu gì "bạn bé đáng yêu lắm", làm sao mẹ phải mất công gặp tao?"

"Ơ làm gì có bạn nào nhỉ?" Khánh nắm lấy tay tôi, tỏ ra hờn dỗi dụi đầu vào cổ tôi, hỏi ngược lại, "Ngoài bạn này tớ làm gì còn bạn nào?"

Nguyễn Hoàng Gia Khánh đã làm nũng thì làm gì có đứa con gái nào đỡ được, tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Đến tận khi gặp mẹ Khánh, tôi vẫn chưa biết được nó đã kể với mẹ những gì về tôi.

Mẹ Khánh rất trẻ, nếu chỉ nhìn ngoại hình, tôi đoán cô ấy mới chừng hơn 30. Vừa trông thấy mẹ Khánh, tôi ngay lập tức biết được khuôn mặt đẹp như thiên thần của nó được di truyền từ ai.

Cô ấy rất khí chất, không phải kiểu khí chất của phu nhân nhà giàu quanh năm sống trong nhung lụa, cũng không phải kiểu sang trọng được đắp nặn lên qua lớp quần áo mỹ phẩm đắt tiền, ở cô ấy toát lên sự tự tin và khéo léo của một người phụ nữ thành đạt. Lúc đầu tôi đoán mẹ Khánh là người khó gần, nhưng hóa ra cô ấy rất dịu dàng, cũng rất dễ nói chuyện, cô coi tôi như con gái trong nhà, hỏi han tâm sự đủ thứ.

Tôi không có cơ hội trò chuyện lâu với mẹ Khánh, bởi vì cô phải bay về Singapore gấp trong ngày, nghe nói vừa giải quyết xong chuyện trên Hà Nội là cô vội xuống Hải Phòng gặp tôi rồi ra sân bay Cát Bi luôn.

Khánh và tôi cùng tiễn mẹ nó ra sân bay, Khánh xách hành lí của mẹ đi trước, còn cô Kiều (mẹ Khánh) khoác tay tôi đi phía sau. Lúc gần đến phòng chờ, đột nhiên cô quay sang thì thầm với tôi:

"Cảm ơn con đã làm bạn với Khánh nhé, từ khi hai đứa quen nhau, cô thấy thằng bé vui vẻ và có sức sống hơn hẳn hơn hẳn. Khánh lúc nào cũng như ông cụ non ấy, từ nhỏ thằng bé đã suy nghĩ chín chắn hơn bạn cùng lứa, nó làm việc có trước có sau lắm, thế mà tự dưng hôm trước đòi về Hải Phòng bằng được, cô gặng hỏi mãi mới biết nó về để dỗ bạn gái."
« Chương TrướcChương Tiếp »