Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 221

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tai tôi nóng bừng, cô Kiều không cho tôi cơ hội giải thích, cô nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay tôi, mỉm cười nói tiếp:

"Cô không có ý trách con đâu, cô rất vui vì cuối cùng cũng có người trị được thằng Khánh nhà cô. Con rất quan trọng và có sức ảnh hưởng tới Khánh, thằng bé ít khi tâm sự với cô lắm, thế mà nó lại chủ động kể cho cô nghe về con, nên bận thế nào cô cũng muốn xuống Hải Phòng gặp con cho bằng được."

Không chỉ tai mà hai má tôi cũng đỏ ửng lên như bị sốt, cô Kiều khẽ mỉm cười, cánh tay đang khoác tay tôi hơi siết lại. Cô hướng tầm mắt về phía cậu trai đang xách va-li phía trước, dịu dàng nói:

"Cảm ơn con đã chăm sóc và bao dung con trai cô nhé, có cô bé thông minh đáng yêu thế này ở cạnh giúp đỡ Khánh cô cũng yên tâm phần nào. Cô hi vọng hai đứa có thể ngày càng hiểu nhau hơn, giúp đỡ và quan tâm nhau, đặc biệt là trong học tập, để hai con có thể ngày càng tiến xa hơn nữa."

Tôi cũng mỉm cười, nghiêm túc đáp lời:

"Con cảm ơn cô đã tin tưởng và ủng hộ con với Khánh ạ."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Không đâu." Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt đẹp khẽ cong, "Cô phải cảm ơn con mới đúng chứ."

Tôi thoáng ngẩn người, đột nhiên cảm thấy có chút bối rối. Cô Kiều và Khánh có đôi mắt giống nhau đến mức như thể được đúc ra từ một khuôn, vừa đa tình vừa cuốn hút. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, nếu Khánh là con gái thì nó sẽ đẹp tới mức nào nhỉ?

.

.

Mặc dù Khánh không thể hiện ra nhưng tôi biết từ lúc tạm biệt mẹ ở sân bay, tâm trạng của nó không được ổn lắm. Nhưng Khánh có khả năng cân bằng cảm xúc rất tốt, tôi còn chưa kịp tìm cách giúp nó vui lên thì nó đã tự hết buồn mất rồi.

Bởi vì sắp phải đi học quân sự xa nhà nên chúng tôi phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Tôi rủ Ngân và Thanh đi mua đồ, tôi cảm thấy chỉ đến khu quân sự có một tuần rồi về thì mang theo hai bộ quần áo và đồ skincare là được, nhưng mẹ cứ một hai bắt tôi phải mua xịt côn trùng, một đống thuốc, băng cá nhân... và ti tỉ thứ khác nữa.

Ngày cuối cùng trước khi lên xe đi Kiến An, idol Nam của tôi chỉ dặn cả lớp đúng một câu:

"Người ta đi một về hai, các anh các chị chỉ cần lúc về nguyên vẹn là được, đừng ai đi hai về ba đấy nhé."
« Chương TrướcChương Tiếp »