Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 222

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe thầy nói xong cả lớp tôi rộ hết lên, đứa nào đứa nấy toe toét cười. Long Đặng ngồi dưới nói leo:

"Thế đi hai về một thì sao hả thầy?"

Thầy Nam điềm nhiên nhìn nó, khóe môi cong lên:

"Đấy là chuyện của người ta, còn anh có muốn đi hai về một cũng chẳng được."

"Cayyyy!!!!" Hơn hai chục thằng con trai lớp tôi rú ầm lên, mấy thằng ngồi xung quanh vươn tay lắc vai Long Đặng như điên, hớn hở cười trên nỗi đau của nó, "Tự hủy vãi ò."

Long cười chữa ngượng, nó để yên cho mấy thằng kia chọc, hai tai đỏ bừng hết cả lên. Tôi trông nó cứ tội tội, thế là tôi lấy ra từ ngăn bàn một hộp sữa, tốt bụng để trước mặt nó:

"Tao nghe bảo uống sữa bớt cay đấy."

Khánh và Ánh Dương gục đầu xuống bàn cười, Long Đặng lườm tôi, nó đẩy lại hộp sữa ra chỗ tôi, trông như thể sắp đấm tôi tới nơi:

"Bố mày không cần."

Khánh ngồi thẳng dậy vươn tay ôm tôi sát lại chỗ nó, giọng nói còn vương ý cười:

"Bé Chanh hư lắm nhé."

Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn ôm lại Khánh, không nói lời nào. Từ khi biết lý do Long và Như chia tay, tôi chẳng thể nào có thiện cảm nổi với Long, dù cho nó đã thay đổi rất nhiều. Tôi cảm thấy Như xứng đáng với một người tốt hơn, ví dụ như Mai Minh Việt.

***

Sáng hôm sau, khối 11 phải tập trung ở trường lúc sáu giờ sáng để đi đến khu quân sự.

Vừa lên xe là tôi gục đầu vào vai Khánh ngủ không biết trời đất gì hết, khi Khánh đánh thức tôi thì xe đã dừng lại. Tôi nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa kính, trông thấy đoàn xe hơn 10 chiếc đang đỗ ở một bãi đất trống bên trong trung tâm giáo dục Quốc phòng, học sinh đang lục tục lấy hành lý, trên tay ai cũng kéo một cái va-li to đùng.

Khánh dắt tôi xuống xe, chúng tôi vội vã vòng ra cốp xe lấy đồ rồi đi về phía khoảng sân trước tòa nhà A1 tập trung. Tất cả học sinh phải đứng xếp hàng theo lớp để điểm danh, sau đó nghe thầy tiếp quản huấn luyện phổ biến một vài thông tin cơ bản trước khi nhận phòng.

Tôi tựa vào người Khánh, lơ đãng nghe thầy nói, tầm mắt dừng lại ở khoảng đồi xanh thẳm bên ngoài tường bao trung tâm. Khu quân sự này được xây tách biệt hẳn với khu dân cư, xung quanh chỉ toàn đồi núi và đồng ruộng.

Tôi chợt rùng mình, ở đây nhiều cây cối thế này liệu có rắn và côn trùng không nhỉ?

Sau khi thầy Đại đội trưởng kết thúc bài diễn văn nho nhỏ chào mừng khóa học sinh mới, chúng tôi chia làm hai nhóm nam nữ riêng biệt, nhóm nữ đi về phía ký túc xá tòa A1, còn nam đi về phía tòa A2. Mỗi phòng được ở 10 người, chúng tôi lại tiếp tục xếp hàng để cô quản lý phân phòng, sau đó bầu ra trưởng phòng. Trưởng phòng sẽ lập danh sách thành viên và nộp lại cho thầy cô, những đứa còn lại thì xách hành lý về phòng để bày biện và dọn dẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »