Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 224

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phạm Vũ Lâm Anh.

Tôi thoáng ngẩn người, cái tên đã từng rất quen thuộc, cái tên mà tôi đã vô thức ghi vào nháp cả trăm cả nghìn lần, thế mà bây giờ phải mất một lúc tôi mới có thể nhớ ra. Nụ cười dịu dàng và đôi mắt ấm áp từng khiến tôi mất ăn mất ngủ, tất cả đã mờ nhạt tới mức tôi còn chẳng thể hình dung nổi.

Chợt eo tôi bị ai đó ôm siết lại, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

"Lâm Anh là ai thế?"

(Ở Hải Phòng có trung tâm GD Quốc phòng và An ninh ở Kiến An, thuộc trường đại học Hải Phòng, tớ chỉ lấy cảm hứng từ địa điểm có thật, còn khu quân sự trong CMO hoàn toàn hư cấu)

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------

Tôi lườm Trường cảnh cáo nó không được nói linh tinh, quay lại ôm Khánh, ngoan ngoãn trả lời:

"Lâm Anh là bạn học cũ của bọn tao, bạn ấy đỗ Chuyên, vừa nãy Trường đi qua khu B nhìn thấy bạn ấy nên kể cho tao nghe."

Khánh thoáng liếc qua Công Trường đang đứng đối diện, nó cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nửa đùa cợt nửa nghiêm túc:

"Lâm Anh là trai hay gái thế?"

Tôi rụt rè đáp:

"... Là con trai."

Khánh dùng một tay bóp nhẹ hai má tôi, ép tôi chu môi ra, nó cúi đầu hôn tôi, sau đó tiếp tục hỏi:

"Chắc ngày xưa Châu Anh thân với Lâm Anh lắm nhỉ?"

"Không, chẳng thân gì cả." Tôi phủ nhận bằng tất cả sự chân thành, "Tao có chơi với con trai bao giờ đâu."

Nói xong thấy không ổn lắm, tôi vội bổ sung thêm:

"Nguyễn Công Trường là anh trai khác cha khác mẹ của tao." Mặc dù thi thoảng tôi thấy Trường giống bố tôi hơn là anh trai.

Khánh nhìn tôi ngờ vực, nó vừa định mở miệng nói gì đó thì may sao Ngân cất tiếng gọi:

"Phòng mình còn thiếu một ít đồ, bọn tao định xuống căng-tin mua, mày đi cùng không Chanh?"

"Có!" Tôi nói to, nhiệt tình vẫy tay với Ngân, bỗng nhiên cảm thấy con bạn của mình dễ thương đến lạ, "Đợi tao tí!"

Sau đó tôi quay sang Khánh, nhón chân thơm lên má nó, nói thật nhanh:

"Bây giờ tao đi mua đồ với mấy đứa cùng phòng đã nhé, có gì mình nói chuyện sau nha."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Trước khi rời đi tôi không quên liếc Trường thêm cái nữa, hi vọng 17 năm quen nhau đủ để nó hiểu được ngàn lời muốn nói mà tôi gửi gắm qua ánh mắt chân thành tha thiết này. Thực ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ mong Trường không lỡ lời nói linh tinh với Khánh là được.
« Chương TrướcChương Tiếp »