Chương 225

Thời gian và tình yêu luôn là liều thuốc chữa lành tốt nhất, tôi chấp nhận buông bỏ chấp niệm học Chuyên, cũng chẳng còn chút rung động nào với Lâm Anh nữa. Tôi đã hiểu vì sao nhiều người lại tìm cách quên đi tình cũ bằng cách yêu người mới, tất nhiên tôi không tệ tới mức chấp nhận Khánh khi vẫn còn tình cảm với Lâm Anh, nhưng tôi phải thừa nhận nhờ Khánh mà tôi đã hoàn toàn quên mất mình từng thích Lâm Anh nhiều thế nào. Có lẽ trái tim của tôi quá nhỏ, chỉ chứa được một người là đã đầy.

Tôi không muốn Khánh biết Lâm Anh từng là crush của tôi, không phải vì tôi sợ Khánh hiểu lầm, tôi có làm cái mẹ gì đâu mà sợ, chỉ là tôi không muốn Khánh phải nghĩ ngợi linh tinh. Khánh vừa nhạy cảm lại thích nghĩ nhiều, nó mà khó chịu thật thì có cạy miệng cũng không chịu nói một lời, đến lúc đấy tôi lại phải tìm trăm phương ngàn kế dỗ nó hết giận.

Mặc dù chẳng làm gì sai nhưng cứ nhắc đến tên Lâm Anh trước mặt Khánh là tôi lại thấy chột dạ, giờ thì tôi đã hiểu vì sao tôi chỉ vừa nói ra ba chữ "người yêu cũ" là Khánh bắt đầu căng thẳng như bị gọi lên bảng trả bài Ngữ Văn rồi.

***

Ngày đầu tiên ở khu quân sự, học sinh được học cách gấp chăn màn và vệ sinh cá nhân. Sau khi xem thầy làm mẫu, chúng tôi phải thực hành ngay dưới sân, các thầy sẽ đi đến tận nơi sửa cho từng đứa một.

Bố Thanh làm bộ đội nên con bé được rèn từ nhỏ, nó gấp rất nhanh, động tác siêu chuyên nghiệp, chỉ vài phút sau cái chăn bông của nó đã vuông vức như miếng đậu phụ. Gấp xong chăn của mình, Thanh bắt đầu sang giúp đỡ mấy đứa con gái xung quanh.

Thanh dừng ở chỗ tôi một lúc lâu, con bé ngó "cục" chăn của tôi bằng ánh mắt cực kỳ đánh giá, nó do dự mãi, cuối cùng không chịu được phải ngồi xuống ngăn tôi lại.

"Mày phải miết mép chăn mạnh vào." Thanh tung cái chăn tôi vừa gấp ra, vuốt lại phẳng phiu, "Mỗi lần gập là phải miết chặt và cẩn thận."

Tôi ôm gối ngồi xổm bên cạnh, nhìn Thanh bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ:

"Thanh tuyệt vời quá đi, liệu làm người yêu của Thanh thì có được Thanh gấp chăn cho mỗi ngày không nhỉ? Hình như Thanh chưa có người yêu, nếu Thanh không ngại chơi les..."

"Thì cũng không đến lượt cậu." Thanh lườm tôi, cho màn vào trong chăn, "Nam vương Khánh Nguyễn sẽ cạo trọc đầu tớ vì tội giật bồ mất."

"Haiz." Tôi thở dài ngó cái chăn vuông vức xinh đẹp tuyệt vời 100 điểm, lắc đầu tiếc nuối, "Thế thì tớ sẽ mang cái chăn này về cất vào va-li, tối tớ đắp chung chăn với Thanh, sáng lôi cục này ra để các thầy kiểm tra nội vụ."