Chương 226

"Cái bạn này khôn nhỉ?" Thầy giáo từ đâu xuất hiện gõ quyển sách vào đầu tôi, "Đọc cho tôi tên và số phòng, sáng mai tôi lên tận phòng thị sát bạn gấp chăn."

"..." Thầy ơi lúc nãy là nhân cách thứ hai của em đấy, không phải em nói đâu.

.

.

Học gấp chăn màn xong đã gần bốn giờ chiều, chúng tôi được hoạt động tự do đến năm giờ. Từ năm giờ đến sáu giờ chiều là thời gian tắm rửa.

Tôi nghe nói khu tắm của con gái có vách ngăn thành từng phòng riêng, còn khu tắm của con trai thì không. Lúc tôi tắm xong vẫn còn khá sớm, tôi định mang quần áo về phòng giặt thì đυ.ng mặt Trần Minh Tâm từ bên khu tắm nam đi ra.

"Vừa tắm xong à?" Tôi chủ động chào nó.

"Ừ." Tâm mơ hồ đáp, nó bước đến đi song song với tôi, trông có vẻ không được tỉnh táo lắm.

Tôi tỏ ra quan tâm hỏi han:

"Mày có ổn không đấy? Ốm à?"

Tâm đột nhiên quay sang nhìn tôi, trông mặt nó nghiêm túc vcl làm tôi tự dưng thấy căng thẳng. Nó nói một câu chẳng liên quan:

"Thằng Trường dáng ngon vãi."

"Hả?" Tôi nghệt mặt ra.

"Cơ bụng rõ vcl luôn mày ạ." Tâm níu tay tôi, "Cơ tay với gân tay cũng đẹp, trông cuốn vãi ***."

Tôi cảm thấy quan ngại hết sức:

"Tỉnh táo lại đi Tâm." Bỏ đi mà làm người bạn tôi ơi, Nguyễn Công Trường thẳng như thước kẻ ấy, bạn đ** bẻ nổi đâu.

Tâm vẫn mặc kệ tôi, nó tiếp tục nói:

"Tao không biết là thằng Trường có hình xăm, nó xăm một dòng chữ latin nhỏ ở bắp tay mày ạ, đ** hiểu sao trông nghệ vãi."

Tôi nhíu mày nhìn Tâm, nỗ lực thức tỉnh nó:

"Thì kệ mẹ Trường, tao tưởng mày ghét nó mà?"

"À thì..." Tâm chẹp miệng, liếc mắt ra chỗ khác, "Tự dưng tắm chung xong tao thấy nó cũng không đáng ghét lắm."

"..." Đến thế là cùng.

"À đúng rồi!!!" Tâm bỗng quay sang vỗ bộp bộp vào vai tôi, reo lên như thể vừa phát hiện ra đại lục mới, "Dáng Khánh Nguyễn cũng ngon vl mày ạ."

"Tao biết." Tôi thản nhiên gật đầu. Khánh tập luyện khá thường xuyên, lúc sờ vào bụng nó tôi có thể cảm nhận được cơ bụng rất rõ.

"Mày làm sao biết hết được." Tâm liếc tôi, khóe miệng nhếch lên, hạ giọng, "Sau này mày sẽ cực kỳ hạnh phúc, tin tao."

"..." Cực-kỳ-hạnh-phúc là sao cơ? Bạn nói rõ hơn đi?

"Châu Anh!"

Vừa đi đến gần tòa A2 thì tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình rất to, tôi hoang mang quay đầu lại, trông thấy Trường đang từ căng-tin đi ra, trên tay bê một bình nước lớn, loại 20 lít.

Chợt Tâm ghé sát vào tai tôi, thì thầm: