Chương 227

"C.h.ế.t mẹ giờ tao không thể nhìn Nguyễn Công Trường một cách bình thường được, tao đi trước đây."

Nói xong nó bỏ lại tôi ở đấy, dứt khoát đi vào kí túc xá. Tôi sững sờ đứng trong gió, không thể hiểu nổi tại sao chỉ tắm chung có một lần mà bạn tôi lại thành ra thế này được...

"Mày đang về kí túc xá đúng không?" Trường đã bước đến cạnh tôi từ lúc nào, nó cúi đầu nhìn tôi, điềm nhiên hỏi.

"Ừ, tao định về giặt quần áo." Tôi gật đầu, thoáng liếc qua bình nước to đùng mà nó đang xách, âm thầm nhăn mặt. Tôi từng thử bê cái bình này một lần, chỉ đi được chục bước là thấy chân tay rã rời, chẳng hiểu sao Trường có thể xách một cách nhẹ nhàng thế được.

"Mày có biết Như ở phòng nào không?" Trường bước song song với tôi, "Quỳnh Như nhờ tao bê nước lên phòng, nhưng tao quên mất số phòng rồi."

"Ngốc quá." Tôi bật cười, "Tao ở cạnh phòng của Như, để tao dẫn mày lên."

Trường gật đầu, hình như nó vừa nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi tôi:

"Phòng mày có nước chưa? Có cần tao bê lên hộ không?"

"À... Không cần đâu." Tôi khoát tay, lắc đầu, "Lúc trưa Khánh mang lên phòng giúp tao rồi."

Nhắc tới Khánh, tôi chợt nhớ đến chuyện sáng nay:

"Mày không nói cái gì linh tinh với Khánh đấy chứ?"

Nguyễn Công Trường ném cho tôi ánh mắt khinh thường:

"Mày nghĩ tao là người như thế à?"

"Biết thế nào được." Tôi bĩu môi lẩm bẩm, bỗng nhận ra suốt dọc đường có không ít con gái lén lút quan sát Công Trường, có lẽ vì thấy tôi đi bên cạnh nên mới dè dặt không dám tiếp cận.

Mà dù không có tôi ở đây thì cũng chẳng đứa con gái nào tiếp cận nổi Nguyễn Công Trường, trừ khi nó cho phép. Nó luôn tạo ra một bức tường vô hình ngăn không cho người khác đến gần, mà những cô nàng có được "ân huệ" bước vào thế giới của nó lại chẳng hề biết trân trọng.

Thấy Trường liên tục xui xẻo trong chuyện tình cảm như vậy tôi cũng sốt ruột thay nó, nhưng tôi thật sự không mong nó tuyệt vọng đến mức chuyển sang yêu con trai đâu. Tôi phải tìm cách để cách ly Trần Minh Tâm ra xa Nguyễn Công Trường thôi, không thể để thế lực tà ác Trần Minh Tâm vấy bẩn bạn Trường của tôi được.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Con chó Trường rõ ràng không hiểu được nỗi lo lắng của tôi, nó thản nhiên nhún vai, dùng giọng điệu cười cợt đáng ghét để chọc ghẹo:

"Sao từ khi có người yêu mày hèn thế Chanh?"

Tôi liếc nó, đáp trả: