Chương 228

"Mày thì không à?"

"..."

Trường im lặng một lúc lâu, cuối cùng nó chuyển chủ đề:

"Mày không có vấn đề gì với Lâm Anh đấy chứ?"

Tôi cười nhẹ, hỏi ngược lại nó:

"Mày nghĩ tao có thể có vấn đề gì với Lâm Anh đây?" Tôi không chủ động gây sự với Lâm Anh thì thôi, Lâm Anh làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với tôi được. Nguyễn Công Trường hẳn còn rõ điều này hơn cả tôi.

"Tao làm sao biết được." Trường chợt trở nên bực bội vô cớ, "Năm lớp 10 tự dưng mày như kiểu biến thành người khác, mày tránh mặt tất cả mọi người, thậm chí mày còn tránh mặt cả tao, đến bây giờ tao vẫn chưa biết tao đã làm gì sai với mày..."

"Mày là người bảo tao giả vờ không quen mày trước mà?" Tôi sửng sốt cắt ngang. Con chó này rất giỏi đổ vỏ nhé.

"Mày tỏ thái độ đấy ra rõ mồn một như thế." Trường vươn tay ra, hình như nó định bóp má tôi, nhưng cuối cùng lại rụt lại, "Tao chỉ chủ động nói ra điều mày muốn thôi."

Tôi sững người, đột nhiên cảm thấy như thể có cái gì đó chặn ngang cuống họng. Trường nói đúng quá, tôi chẳng thể cãi nổi một lời.

Thời gian đó tôi vừa mới trượt Chuyên, tôi không dám đối mặt với bất cứ ai, kể cả chính bản thân mình. Tôi đã hi vọng sẽ không phải gặp lại bạn bè cũ, thế nhưng cuối cùng lại học cùng lớp với một trong những người mà tôi không muốn đối diện nhất.

Khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Trường hôm đến nhận lớp, tôi thực sự có cảm giác xấu hổ không chỗ trốn. Dù tôi biết Trường sẽ chẳng đánh giá gì tôi cả, nhưng tôi không thể ngăn mình thấy nhục nhã. Cho nên, lúc đó, tôi đã ước Công Trường có thể giả vờ không quen mình, và "trùng hợp" thay Trường lại là người chủ động nói ra điều tôi muốn.

"Lâm Anh biết mày không muốn gặp nó, nên nó chỉ dám gọi cho tao hỏi thăm tình hình của mày." Trường tiếp tục nói, "Lần nào bọn tao hẹn nhau đi chơi nó cũng hỏi về mày, mới hôm vừa rồi tao kể mày có người yêu thì nó mới thôi."

"Thế à..." Tôi rũ mắt, giọng nói nhẹ đến mức bị hòa lẫn với tiếng gió, "Dạo này Lâm Anh có khỏe không?"

May sao Công Trường vẫn nghe được tôi nói, nó khẽ thở hắt ra:

"Thì vẫn thế thôi. Nhưng tao không hiểu, rốt cuộc bọn mày có chuyện gì vậy?" Chợt Trường trở nên dè dặt, "Chẳng lẽ do mày không đỗ Chuyên..."

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trường, cắt ngang lời nó:

"Là do tao trẻ con hiếu thắng, tao có lỗi với Lâm Anh, lúc nào có cơ hội tao sẽ giải thích đàng hoàng với bọn mày, nhé?"