Chương 229

Trường im lặng nhìn tôi, ánh tà dương đỏ thẫm phủ lên người nó một vầng sáng dìu dịu, nửa gương mặt đẹp như tượng tạc bị khuất trong tối. Mái tóc dài của tôi chợt bị gió thổi tung, tôi thoáng rùng mình vì lạnh, hai vai hơi so lại, môi vô thức mím chặt.

Trường không đáp lời tôi, nó nhẹ nhàng thở dài, gật đầu thỏa hiệp.

Tôi mỉm cười, hai mắt cong lên, chỉ tay về bên phải:

"Quỳnh Như ở phòng A1.403, còn tao ở phòng A1.402, mày mang nước vào phòng cho Như đi nhé."

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------

Ngày thứ hai ở Kiến An, chúng tôi phải dậy từ 5 giờ sáng ra sân tập thể dục.

Lúc xuống chỗ tập kết của trung đội, tôi phát hiện mấy thằng con trai đã đứng đấy từ trước. Vừa trông thấy Khánh, cơn buồn ngủ của tôi ngay lập tức bay hết sạch.

Khánh mặc nguyên bộ đồ ngủ màu trắng, chân nó vẫn xỏ dép đi trong nhà, đầu tóc bù xù như thể vừa rời giường đã phải chạy luôn xuống đây. Khuôn mặt đẹp trai hơi nhăn nhó, hình như nó đang gắng sức mở mắt ra, vẻ ngái ngủ hiện hết lên mặt, trông đáng yêu kinh khủng.

Có vẻ Khánh ngủ không đủ, tôi nhận ra dưới mắt nó có quầng thâm nhạt.

"Đêm qua mất ngủ à?" Tôi bước đến trước mặt Khánh, mỉm cười hỏi.

Khánh vươn tay ôm tôi vào lòng, nó gục đầu vào vai tôi, giọng nói hơi khàn do mới ngủ dậy, chứa đầy nỗi ấm ức:

"Đêm qua thằng Long cứ lăn sang chỗ tao, nó còn gác chân lên người tao nữa, cả đêm tao không ngủ được."

"Khụ..." Long Đặng xấu hổ ho khan, "Lúc ngủ làm sao tao biết được, tao xin lỗi mày rồi còn gì."

"Khồng." Khánh lườm Long, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt tôi, "Mai mày đổi giường cho Lâm đi, tao đ** nằm cạnh mày nữa đâu."

Trường cười nhạt:

"Đêm qua Phan Quang Lâm ôm tao ngủ cả đêm, nếu đổi được thì tốt."

Giờ tôi mới để ý dưới mắt Trường cũng có quầng thâm, còn đậm hơn cả Khánh.

Long Đặng toe toét cười đập bộp bộp vào vai Khánh:

"Mày thấy chưa, tao ngủ còn ngoan chán."

Tôi thử nêu ý kiến:

"Sao Khánh không nằm với Trường?"

Tôi vừa dứt lời, hai thằng con trai đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cả hai đều rất... kỳ cục, tôi dám chắc tôi đã nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt chúng nó.

Bầu không khí chợt trở nên im lặng một cách khó xử, may sao đúng lúc này thầy giáo thổi một hồi còi thật dài, nói to: