Chương 234

Trang ngừng lại một chút để uống nước, nói tiếp:

"Chúng mày nên nhớ thời gian Như yêu Long thì Việt cũng yêu Trâm, đừng có nói chuyện như thể từ đầu đến cuối thằng Việt chỉ yêu một mình Như, nghe chối vl."

Thu cắt ngang:

"Chẳng lẽ Việt không được quyền thích người khác à? Như yêu Long thì thằng Việt cũng có quyền tìm hạnh phúc chứ, hơn nữa Việt chia tay Trâm lâu lắm rồi, nó thích lại Như là chuyện bình thường, người ta ly hôn còn tái hôn được nữa là."

"Thế thì tình cảm của thằng Việt dành cho Như cũng thường thôi, có gì đặc biệt đâu." Quỳnh Anh bĩu môi.

Hà cãi lại:

"Còn hơn thằng Long, lúc yêu Như vẫn flirt hết con này đến con khác, đ** biết giới hạn là gì, Như khóc bao nhiêu lần vì thằng l** đấy rồi."

Trang lắc đầu, nhìn mấy đứa theo phe Việt như nhìn một đám thiểu năng, nói ra bí mật động trời:

"Thằng Việt đ** tốt như bọn mày nghĩ đâu, bọn mày biết vì sao Việt yêu Trâm không? Bọn mày có nhận ra Trâm cười lên rất giống Như không?"

Con Trang hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc và nghi hoặc trên mặt chúng tôi, từ tốn nói:

"Bọn mày nhớ ngày xưa Việt đánh nhau với Lâm vì con Trâm không? Sau đấy tao vô tình nghe lỏm được Quân Trần nói chuyện với Khánh Nguyễn, thực ra Việt đánh Lâm không phải vì Trâm cắm sừng nó với thằng Lâm, mà là do thằng Lâm bóc ra lý do nó yêu con Trâm. Thằng Việt cũng tồi bỏ mẹ chứ chẳng tốt lành đâu, ít ra Long Đặng thể hiện hết khuyết điểm của nó ra và chủ động thay đổi vì Như. Quan trọng nhất là chúng nó vẫn còn tình cảm, chứ thằng Việt có theo đuổi thêm chục năm nữa Như cũng chẳng rung động."

Sang ngày thứ ba, trời nắng đẹp. Buổi sáng chúng tôi được ra sân luyện tập điều lệnh đội ngũ, đến chiều tiếp tục học tư thế động tác bắn súng.

Buổi tối không có việc gì làm, mấy đứa con gái phòng tôi ra ngoài chơi hết, Ngân và Hà thì phải đi trực, trong phòng còn mỗi tôi, Thanh và Trang. Đáng ra tôi có thể đi tìm Khánh nhưng hai con bé kia cứ lảm nhảm vào tai tôi câu chuyện cô bé vì trai bỏ bạn, cuối cùng không ai thèm chơi chung, thế là tôi đành phải ở lại phòng với chúng nó.

Con Thanh bảo tôi đi kiếm thêm người để chơi Uno, tôi hào hứng đề xuất:

"Tao gọi Khánh lên đây được không?"

"Haiz..." Trang chẹp miệng, nó thở dài, lắc đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đánh giá, "Có cần phải thế không Chanh? Mày thiếu hơi người yêu vài tiếng là không chịu được hả?"

Thanh vỗ vai Trang: