Chương 239

Con Trang tỏ vẻ oan ức hết sức:

"Ơ kìa, Long là con trai cơ mà, nó nói thế ai chả biết là nói đùa, Dare dễ thế rồi còn không thực hiện được thì hèn quá."

Mọi người nghĩ nghĩ, thấy cũng hợp lý, Long quyết định chấp nhận lời thách.

Long nhắm mắt, lướt một vòng danh bạ, chọn trúng số điện thoại của chị gái.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Gọi gì đấy?" Giọng của chị Long từ đầu giây bên kia truyền đến, "Hết tiền à? Mày đi quân sự mà vẫn tiêu hết tiền được á?"

"Không, em vẫn còn tiền." Long nhắm mắt, hít sâu một hơi, trông tuyệt vọng như thể cuộc đời không còn điều gì nuối tiếc, "Em có thai, được ba tháng rồi."

"Vãi cả l**?" Giọng chị nó cao lên quãng tám, "Mày làm con nào chửa á? Ba tháng rồi mà giờ mới báo à?"

"Không phải..." Long nhíu mày, nó nỗ lực muốn giải thích, nhưng chị nó đã lanh chanh báo cáo với mẹ nó:

"Mẹ ới!!! Thằng Long làm con bé nào có bầu rồi!! Nó bảo được 3 tháng rồi!!"

"Cái gì cơ? Mày nói lại xem nào?" Tiếng mẹ Long vọng lại qua điện thoại.

Sau đó là tiếng bố nó:

"Thằng Long làm sao?"

"Đặng Ngọc Yến Nhi!!!" Long tuyệt vọng gào lên qua điện thoại, "Bà có im đi không?"

Chúng tôi ngã ra sàn, cười đến đau cả bụng, nước mắt chảy ra giàn giụa.

Long Đặng tốn thêm gần 15 phút để giải thích cho cả nhà nó đây chỉ là một trò chơi, và nó không hề làm con bé nào có thai như chị nó nói. Sau đó chúng tôi phải hùa vào giải thích chung với nó thì bố mẹ nó mới tin.

Mãi mới nói chuyện với bố mẹ xong, Long Đặng tắt máy, nhìn con Trang như gia chủ dòng họ Capulet nhìn Romeo:

"Hôm nay mày ch.ế.t với tao, bố chơi khô máu với mày."

Con Trang cũng thấy chột dạ:

"Đây là một tai nạn, tao không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế."

Chúng tôi chơi thêm vài ván nữa, mọi người đều ăn ý hạ độ khó của Truth or Dare xuống nên không khí dần thoải mái hơn, nhưng điều kỳ diệu là con Trang vẫn không bị bét ván nào, dù cho tất cả chúng tôi đều đồng lòng dí nó thua.

Mãi tôi mới thắng được một ván, người thua là Nguyễn Công Trường, nó lại tiếp tục chọn Dare. Tôi còn chưa nghĩ ra nên để Trường làm gì thì thế lực tàn ác Dương Thu Trang đã thì thầm vào tai tôi:

"Bảo Trường ôm Khánh 10 giây đi."

Giọng của nó không to không nhỏ, vừa vặn cả năm đứa đều nghe thấy. Khánh vội vàng ôm tôi tránh xa con Trang, cảnh giác nhìn nó:

"Mày đừng có xui dại Châu Anh của tao."