Chương 240

"Thực ra idea này cũng được." Thanh xoa cằm, gật gù.

"Tao thấy rất là nhẹ nhàng, hợp lý, dễ thực hiện." Long Đặng cũng bỏ qua hiềm khích với Trang, hớn hở hùa vào.

"Không!!" Trường và Khánh cùng lắc đầu, nhìn tôi đầy hi vọng, "Đ*o ổn tí nào, mày phải có chính kiến lên Chanh."

"Đúng, tao phải có chính kiến." Tôi gật đầu, quả quyết nói, "Trường ôm Khánh 10 giây nhé!"

"Ha ha ha!!" Ba đứa không liên quan phá lên cười, lay lay vai tôi, "Đúng là bạn tao."

Tôi lờ đi ánh mắt không dám tin của Trường và Khánh, cổ vũ:

"Ôm có 10 giây thôi, hôm qua bọn mày còn ôm bạn cũng giường ngủ cả đêm được cơ mà."

Trường thở hắt ra, lườm tôi. Trái lại, Khánh tỏ ra khá thoải mái, nó bình tĩnh nói:

"Nếu tao từ chối thì Trường sẽ phải ăn mù tạt đúng không? Đây là nhiệm vụ của Trường, tao đâu có liên quan?"

"... Cũng đúng." Tôi ngỡ ngàng nhận ra, "Nếu mày từ chối thì Trường sẽ bị phạt."

Khánh nở nụ cười đẹp như thiên thần, khoanh tay nhìn Trường:

"Mày nợ tao một lần đấy."

Sau đó chúng tôi hào hứng ngồi gọn lại một góc nhường chỗ cho Trường và Khánh, bắt đầu đếm ngược:

"10, 9, 8, ..., 3, 2, 1.9, 1.8, ..."

Hai thằng vội buông nhau ra, lườm chúng tôi:

"Đếm kiểu đ*o gì mãi không xuống một thế? Bọn mày ăn gian vãi l**."

Công Trường có vẻ cay tôi lắm, nó liên tục tìm cách dí tôi, ván tiếp theo nó không thắng, nhưng tôi xui xẻo về bét, người thắng là Khánh. Khánh véo má tôi một cái rõ đau, thì thầm:

"Bé Chanh hư thì phải chịu phạt thôi."

"Hai đứa mày có nhanh lên không?" Cả đám bất mãn lên tiếng, "Đừng làm trò mèo nữa, ở đây toàn những người độc thân đấy!"

Khánh nở nụ cười khıêυ khí©h, nó cúi đầu hôn tôi một cái, sau đó mới hỏi:

"Truth or Dare?"

"Dare." Tôi nuốt nước bọt, tội nghiệp ngước mắt lên nhìn Khánh.

"Làm nũng không có tác dụng đâu." Khánh cong môi cười, nhẹ nhàng nựng cằm tôi.

Khánh thách tôi đứng trước cổng khu B, hát quốc ca cho người đầu tiên tôi gặp, người đó phải đứng lại nghe hết mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

"Chuyện nhỏ." Tôi cười khẩy, "Tao hèn thế thôi chứ mặt hơi bị dày."

Thế là chúng tôi lại lôi nhau xuống sân, ngồi rình trước cửa khu B. Tôi không phải đợi lâu, vài phút sau ngay lập tức xuất hiện một bạn nam mặc đồ trắng từ bên trong đi ra.

Xác định xong mục tiêu, tôi nhanh chóng chạy về phía bạn ấy, càng đến gần càng có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

Vừa nhìn rõ được đối tượng phải nghe tôi hát quốc ca, tôi giật mình đứng khựng lại, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai kia, ngạc nhiên tới mức không kịp phản ứng.