Chương 241

Bạn đẹp trai cũng có vẻ bất ngờ, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của bạn ấy gọi tên tôi:

"Châu Anh?"

Cơn gió đêm thổi tung mái tóc dài của tôi, mang theo hơi lạnh và mùi ngai ngái của đất ẩm từ ngọn đồi cạnh trung tâm, khiến tôi thoáng rùng mình.

Tôi lặng lẽ nhìn chàng trai đang vội vã dợm bước về phía mình, khó khăn lắm mới gọi được tên của cậu ấy:

"Lâm Anh."

"Cuối cùng cũng gặp được mày." Lâm Anh dừng lại trước mặt tôi, trên môi nó là nụ cười mỉm quen thuộc, giọng nói trong trẻo mang theo chút trách cứ, "Tao làm gì có lỗi với mày hay sao mà chẳng bao giờ chịu liên lạc với tao thế?"

Đối diện với ánh mắt ấm áp của Lâm Anh, đột nhiên từng chút ký ức bị thời gian phủ bụi của tôi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tất cả như đang cố nhắc lại cho tôi nhớ tôi đã từng thích người trước mặt nhiều đến thế nào. Chỉ là, trái tim tôi bây giờ bình tĩnh tới lạ.

Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi. Lâm Anh cũng là quá khứ.

"Do tao tự thấy nhục đấy." Tôi nhún vai, khiến cho giọng của mình pha thêm chút hài hước, "Đã tỏ tình bị từ chối lại còn trượt Chuyên, gặp mày để gấp đôi nỗi buồn à?"

Tôi bắt được một thoáng bất ngờ trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Anh. Thực ra chính tôi cũng bất ngờ, tôi không ngờ có một ngày mình có thể thản nhiên đem nỗi đau mà bản thân luôn canh cánh trong lòng ra nói đùa với Lâm Anh như vậy. Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành hiệu quả.

"Cũng đúng, tao mà là mày tao cũng sẽ làm thế." Lâm Anh chợt bật cười, đôi mắt hơi cong lên tựa như mảnh trăng non đầu tháng, "Bây giờ thì sao? Có còn muốn tránh mặt tao không?"

Đột nhiên tôi có cảm giác nhẹ nhàng như thể vừa trút bỏ được gánh nặng vô hình mà tôi luôn mang theo bấy lâu nay.

"Hmm... Chắc là có." Tôi cũng cười, nửa đùa nửa thật, "Bởi vì bạn nhà tao hay ghen lắm."

Tôi vừa dứt lời, giọng nói của Trường đã vang lên sau lưng:

"Lâm Anh?"

Lâm Anh nghiêng đầu nhìn Trường đang đi tới từ phía sau tôi, cười khẽ:

"Hôm nay tao may mắn thật đấy."

Trường bước tới đập tay chào hỏi Lâm Anh, hai thằng còn chưa kịp nói gì thì con Thanh từ đâu nhảy vào:

"Ối!! Cậu là Phạm Vũ Lâm Anh ngày xưa học 9A trường Hồng Bàng đúng không?"

"Đúng rồi." Lâm Anh thoáng giật mình, nó chăm chú nhìn Thanh, giọng nói mang theo chút áy náy vì không nhớ được cô gái trước mặt là ai, "Cậu là...?"