Chương 243

"Mày không thấy vui khi gặp lại bạn cũ à?" Khánh bình tĩnh nhìn tôi, khóe môi nó cong lên, nhưng trong mắt chẳng có chút vui vẻ nào, "Trước đây mày thân với bạn Lâm Anh lắm còn gì?"

Tôi mở miệng định giải thích, nhưng đúng lúc này thầy giáo gọi Khánh và vài thằng con trai nữa đi vào kho lấy s ú ng, bao nhiêu lời muốn nói cứ thế mắc lại cổ họng. Suốt buổi sáng hôm đó tôi gần như không có cơ hội ở riêng để nói chuyện với Khánh, mà thực ra tôi cũng chẳng có gì để giải thích với nó. Quan hệ giữa tôi và Lâm Anh có cái mẹ gì đâu mà phải giải trình.

Nghĩ thì nghĩ vậy, tôi vẫn tìm Trường để hỏi xem nó đã nói gì với Khánh.

"Nó hỏi gì thì tao trả lời cái đấy." Trường nhún vai.

Tôi hít một hơi thật sâu:

"Khánh hỏi mày cái gì?"

Trường chợt nở nụ cười, nó đảo mắt, lắc đầu nhìn tôi:

"Người yêu mày hỏi trọng tâm lắm, vài câu đã moi ra hết được mối quan hệ phức tạp giữa mày và Lâm Anh."

"Mối quan hệ phức tạp là cái đ** gì?" Tôi gắt lên, "Mày nói gì với Khánh rồi?"

"Tao chỉ kể cho nó nghe ngày xưa mày dính Lâm Anh thế nào thôi." Trường nhìn tôi một cách vô tội, trên môi nó vẫn là nụ cười tốn gái quen thuộc, nhưng từng lời nói ra lại như sét đánh ngang tai, "Tao lỡ lời nói mày từng thích Lâm Anh, thế là nó ép tao kể ra bằng hết thì thôi."

"..." Tôi không còn đủ sức thốt ra một câu chửi nào nữa, chỉ có thể thều thào, "Tạm thời mày có thể biến mất khỏi tầm mắt tao được không? Tao sợ tao không kiềm chế được g i ế t mày mất."

Trường không rời đi, nó khoanh tay tựa vào tường, nói một cách không đồng tình:

"Đấy là chuyện quá khứ rồi, giờ hai đứa mày có gì với nhau nữa đâu? Mày làm gì có lỗi với thằng Khánh đâu mà sợ?"

"Mày nói thế mà nghe được à?" Tôi lườm nó.

"Trước khi yêu mày thằng Khánh từng yêu bao nhiêu đứa rồi?" Trường giả vờ không nghe thấy câu nói của tôi, tiếp tục, "Nó từng thân mật với bao nhiêu đứa con gái, chỉ thiếu điều dẫn về phòng dduj, trong khi mày chưa yêu ai, sao mày phải thấy lo sợ thế?"

***

Câu nói của Trường khiến tôi mất cả buổi chiều để suy nghĩ.

Thực ra từ lúc tôi quyết định mở lòng đón nhận Khánh, tôi đã xác định sẽ bao dung và chấp nhận quá khứ của nó. Người tôi yêu là Nguyễn Hoàng Gia Khánh hiện tại, tôi nghĩ mình đủ lý trí để đánh giá được sự nghiêm túc và tình cảm mà nó dành cho tôi, cũng như biết được điều gì là quan trọng nhất trong mối quan hệ của chúng tôi. Tất nhiên nói thì dễ hơn làm, nhưng tôi luôn cố gắng không bới móc chuyện quá khứ để gây sự hay chì chiết nó mỗi khi cả hai có mâu thuẫn. Một lời nói vô tâm có thể phá hủy cả mối quan hệ, cho nên dù bực tức thế nào tôi cũng sẽ không cho phép mình nói chuyện thiếu suy nghĩ.