Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 244

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi biết rõ Khánh từng có rất nhiều mối quan hệ, bên cạnh nó chưa bao giờ thiếu bóng hồng, nhưng khi sự thật ấy được một người khác nói ra, tôi lại chẳng thể thoải mái nổi. Cảm giác lấn cấn khó chịu này cứ mãi đeo bám tôi suốt cả buổi chiều, tôi cảm thấy nếu bây giờ tôi mà nói chuyện với Khánh, chắc chắn chúng tôi sẽ cãi nhau, vì vậy tôi chủ động tránh mặt nó để tự cân bằng cảm xúc.

Đến tối, chúng tôi phải bê ghế ra ngoài sân học hát quốc ca, sau đó nghe thầy đại đội trưởng trò chuyện tâm sự đến tận 9 giờ hơn mới được về phòng.

Vừa đi đến sảnh tòa A thì tôi bị Khánh kéo lại, nó đưa ghế của tôi cho Trang nhờ cất hộ, sau đó dắt tôi về phía cầu thang phụ bên trái của nhà B. Khánh nắm tay tôi rất chặt, tới mức khiến cổ tay tôi tê rần. Tôi khẽ mím môi, để yên cho nó dắt đi, mặc dù trạng thái của Khánh đang rất bất thường, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Có lẽ bởi tôi biết rõ Khánh sẽ không bao giờ tổn thương tôi.

Tòa B có một cầu thang chính và hai cầu thang phụ, bóng đèn ở phía cầu thang phụ bên trái đang bị hỏng nên phần lớn học sinh sẽ không đi qua đây vào ban đêm. Khánh đưa tôi đến góc phía dưới cầu thang, vốn dĩ ở đây đã không có đèn, lại còn khuất sáng, tôi gần như không thể nhìn thấy biểu cảm của Khánh, chỉ nghe được giọng nói đè nén phát ra từ người đối diện:

"Châu Anh muốn chiến tranh lạnh với tao à?"

"Không có." Tôi sửng sốt, "Sao mày lại nghĩ thế?"

"Tao làm gì sai ư?" Giờ thì giọng nói kia bắt đầu trở nên ấm ức, "Cả chiều hôm nay Châu Anh không để ý đến tao, Châu Anh cũng không nói với tao câu nào."

Tôi bước lên phía trước một bước, vươn tay chạm lên mặt Khánh, mò mẫm từng đường nét hoàn mĩ trên khuôn mặt nó. Sau đó tôi nghến chân, hôn chuẩn xác lên môi nó, thì thầm:

"Không phải mày đang giận tao à?"

Khánh ôm trọn lấy eo tôi, kéo tôi sát về phía nó, kéo dài nụ hôn phớt kia. Một lúc lâu sau Khánh mới buông tôi ra, nó vùi đầu vào cổ tôi, lời nói bị ngắt quãng bởi tiếng thở dốc:

"Tao không giận Châu Anh."

"Thật không?" Tôi luồn sâu những ngón tay vào mái tóc lộn xộn của Khánh, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, mỉm cười hỏi lại, "Hôm qua tao nghe nói có người đòi ngủ với Trường để hỏi chuyện... ưʍ... đau."

Tôi mím chặt môi ngăn mình không bật ra tiếng rêи ɾỉ, phải mất vài giây mới ý thức được tôi lại vừa bị Khánh cắn lên cổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »