Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chanh Mật Ong

Chương 245

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Châu Anh xấu tính lắm." Đôi môi mềm mại của Khánh chậm rãi di chuyển dọc theo cổ tôi, dừng lại ở sau tai, "Biết tao không vui Châu Anh phải dỗ chứ, sao lại lờ tao đi như thế? Bé Chanh hết thương tao rồi à?"

"Không có mà..." Tôi yếu ớt phủ nhận, giọng nói mềm nhũn như đang làm nũng.

Tôi có cảm giác cơ thể mình như một đồng cỏ khô, mà Khánh chính là mồi lửa, chỉ cần là nơi nó chạm vào, ngay lập tức ở đó bùng lên ngọn lửa, từng chút một thiêu đốt lý trí của tôi. Không gian chật hẹp và tăm tối khiến tôi trở nên nhạy cảm hơn bình thường, còn Khánh thì liên tục tìm cách quyến rũ tôi... Ôi... ăn gian quá đi mất.

Tôi ép mình tỉnh táo, đẩy nhẹ Khánh ra.

Đây là cơ hội để chúng tôi giải quyết mâu thuẫn, không phải để chim chuột, tôi không thể bị cuốn theo Khánh được.

"Kể cho tao nghe lý do Khánh thấy không vui được không?" Tôi vòng tay ôm cổ Khánh, ngước mắt, cố gắng quan sát biểu cảm trên mặt nó, "Vì Lâm Anh ư?"

Khánh không trả lời tôi.

Tôi nghến chân hôn nhẹ lên cằm nó, cười khẽ:

"Hay tao lỡ làm gì sai nên mày khó chịu? Nói tao nghe đi."

Công chúa của tôi vẫn cố chấp giữ im lặng, như thể muốn so gan với tôi xem ai kiên nhẫn hơn.

Tôi cảm thấy cứ giằng co thế này cực kỳ vô nghĩa và mất thời gian, vì vậy tôi chủ động giải thích:

"Chắc mày nghe Trường kể rồi, trước đây tao từng thích Lâm Anh, nhưng đấy là chuyện từ hồi tao học cấp hai. Tối qua là lần đầu tao gặp lại Lâm Anh sau gần hai năm, tao không còn tình cảm gì với Lâm Anh..."

"Tao biết." Khánh rầu rĩ ngắt lời tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu:

"Thế thì mày giận dỗi cái gì?" Không được nổi nóng, không được cáu, không được quát công chúa.

"Tao ghen." Cánh tay đang ôm eo tôi chợt xiết lại, giọng nói của Khánh càng lúc càng nhỏ dần, "Tao ghen tị vì Lâm Anh từng được Châu Anh theo đuổi, bởi vì có một người khác cũng là ngoại lệ của Châu Anh."

Trái tim tôi như tan chảy khi được nghe những lời bộc bạch chân thành kia, hình như đây là lần đầu tiên Khánh chủ động thừa nhận nó ghen tị với ai đó trước mặt tôi. Mặc dù Khánh rất đáng yêu, rất tủi thân và rất cần được dỗ dành, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để ý thức rõ ràng người có tư cách nói câu đấy phải là tôi chứ không phải tên badboi thay bồ vài lượt một tháng này.

"Thế còn Khánh thì sao?" Tôi véo má nó, "Mày từng chạm môi bao nhiêu cô gái, có từng nói lời đường mật khi âu yếm nhau với người ta không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »