Chương 246

Nếu muốn tôi có thể làm hẳn slide Power Point dài vài chục trang thuyết trình về danh sách người yêu cũ của Khánh cho nó xem, để nó nhận ra ai mới là người cần ghen ở đây.

Khánh đơ ra mất một lúc, nó bắt đầu giả ngu:

"Không nhớ gì hết, tao mất trí nhớ rồi." Vừa nói Khánh vừa dụi đầu vào cổ tôi làm nũng, "Tớ chỉ có một mình bạn Châu Anh thôi."

Có lẽ do bản tính của con gái thích nhắc lại chuyện cũ, tôi đang rất muốn hỏi Khánh liệu nó có nhớ chị Ánh, bạn Mai, bạn Hà, em Linh... không, nhưng lý trí của tôi đã chiến thắng. Giờ mà bàn luận về quá khứ của Khánh, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được đấm nó mất.

Tôi xoa đầu Khánh, bắt chước giọng điệu của nó:

"Tớ cũng chỉ có một mình bạn Khánh thôi, hiện tại đối với tớ, bạn là người đặc biệt nhất và là ngoại lệ duy nhất."

"Sao mày nói chuyện mượt thế?" Khánh buông tôi ra, nhìn tôi một cách nghi hoặc, "Mày từng nói câu này với bao nhiêu thằng rồi?"

"..." Tôi có cảm giác bị Déjà vu.

.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

.

Lúc tôi về đến phòng đã gần 10 giờ, chỉ còn hơn 5 phút nữa là đến giờ tắt đèn đi ngủ.

Dù đã rất cố gắng che giấu, con Trang vẫn soi được dấu răng trên cổ tôi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại:

"Muỗi ở trung tâm quốc phòng to quá nhỉ?" Vừa nói nó vừa mở va-li lấy ra mấy chai lọ gì đó, hỏi tôi, "Mày cần thuốc xịt côn trùng không? Tao cho mày một lọ."

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------

Khánh POV

Từ khi có đủ nhận thức để đưa ra quyết định, tôi rất hiếm khi làm cái mẹ gì xong mà phải hối hận. Bố tôi không phải là một người chồng tốt, và cũng chẳng phải người cha tốt, nhưng tôi phải thừa nhận ông là người rất có tầm nhìn, tôi đã học được lối tư duy và những kiến thức mà không trường lớp nào dạy.

Thực ra tôi từng làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng tôi chưa bao giờ tự dằn vặt mình, thay vì dành thời gian hối hận thì tôi tập trung vào việc tìm giải pháp giải quyết vấn đề. Sau mỗi lần như thế, tôi có thể học được rất nhiều thứ. Tài chính dư giả và sự ủng hộ từ gia đình là một phần lý do tôi dám sống theo ý mình và đưa ra nhiều quyết định thiếu suy nghĩ, một phần vì tôi biết rõ bản thân muốn gì và sẽ nhận được gì từ việc mình đã làm.