Chương 251

Tôi vùi đầu vào cổ Châu Anh để bình tĩnh lại, mùi hương ngọt ngào của em lại lần nữa làm tôi váng vất. Nhìn cần cổ trắng mịn ngay trước mắt, đột nhiên tôi nảy sinh suy nghĩ xấu xa, nếu như bạn Lâm Anh của em nhìn thấy dấu ấn của tôi trên cổ em thì nó sẽ nghĩ thế nào nhỉ...

"Ưʍ... đau..." Ngón tay đang luồn sâu vào tóc tôi hơi siết lại, tiếng rêи ɾỉ nhỏ như tiếng mèo kêu vang lên bên tai tôi.

Tôi vội vàng buông Châu Anh ra, nếu tôi còn tiếp tục thì tôi sẽ không dừng lại được nữa mất.

Châu Anh vẫn dịu dàng và kiên nhẫn với tôi như vậy. Từ khi yêu nhau, tôi rất thích làm nũng với Châu Anh, tôi thích cảm giác được em chiều chuộng dỗ dành, bởi chỉ có những lúc như thế tôi mới có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm của em.

Châu Anh hiểu lý do khiến tôi bất an, em giải thích rất rõ ràng về Lâm Anh, thậm chí em cũng khẳng định vị trí duy nhất của tôi trong tim em.

Tôi biết những lời em nói là thật lòng, nhưng nếu như Châu Anh biết Lâm Anh cũng có tình cảm với mình, liệu em có còn vững vàng như vậy không?

"Châu Anh biết không..." Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của người trong lòng, cố giữ cho giọng thật bình thản, "Hôm qua Trường kể với tao, thực ra ngày xưa Lâm Anh cũng thích Châu Anh đấy."

Nhân lúc tôi chưa thật sự chìm sâu, tôi cần phải làm rõ và giải quyết vấn đề này thật triệt để. Nếu hiện tại Châu Anh vẫn còn tình cảm với Lâm Anh, nếu như tôi chỉ là bạn trai rebound của em, vậy thì tôi còn có thể dứt được và chúc phúc cho em. Trái tim tôi nhói lên khi nghĩ đến viễn cảnh Châu Anh thực sự không muốn ở bên tôi nữa.

"Sao cơ?" Em thảng thốt hỏi lại tôi.

"Tao bảo, hồi cấp hai Lâm Anh có thích Châu Anh." Tôi sắp không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, l*иg ngực nặng nề tới mức khó thở, "Trường kể Lâm Anh định sẽ tỏ tình với Châu Anh khi cả hai đỗ Chuyên."

Châu Anh im lặng thật lâu.

Từng giây trôi qua, cảm giác nặng nề và đau đớn nơi trái tim càng lúc càng tăng lên. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì mình đã nói chuyện này cho Châu Anh biết, đáng lẽ ra tôi nên giả ngu, dù sao hiện tại người yêu của Châu Anh là tôi, lỡ như em vẫn còn tình cảm với Lâm Anh thì cũng chẳng sao hết, tôi có thể chờ em cơ mà... Nếu em thực sự không cần tôi nữa, tôi phải làm sao đây...

"Hmm... tao cảm thấy..." Châu Anh chậm rãi lên tiếng, trong không gian tăm tối và chật hẹp thế này, tôi chẳng thể nào quan sát được biểu cảm của em, "Có lẽ Lâm Anh không thích tao tới vậy, hơn nữa hiện tại tao đang yêu Khánh cơ mà, mày kể với tao chuyện quá khứ làm gì."