Chương 40

Editor: Cẩm Tú

Beta: Misali

Ăn cơm, ngủ, rồi đi lang thang, thời niên thiếu Vệ Nhiên là một kẻ phản nghịch gây rắc rối, đây cũng là cách sống thường ngày của Triệu Thần Thành. Trước mặt là những người cao 1m8 1m9, thân hình đều cường tráng như Sử Thái Long, hung mãnh tựa như Thái Sơn, bọn họ trước những tên này quả thật là tiểu vu gặp đại vu rồi. Hơn nữa hiện tại Triệu Thần Thành vừa mới khỏi bệnh, tình thế này đối với cô và Hạ Thanh mà nói, thật sự không tính là quá tốt. "Các người muốn gì?"

Hạ Thanh bình tĩnh hỏi đám người lưu manh đó, theo đúng logic, bình thường bị "Đả thủ" tìm tới dù sao cũng nên có chút lý do. Nếu như ra giá đủ cao, đả thủ không có đạo nghĩa sẽ liền phản bội. Đáng tiếc, đả thủ trước mặt Triệu Thần Thành này rất có đạo nghĩa, chỉ nghe đối phương khẽ nói:

"Không cần cái gì cả, chỉ là muốn đánh các người một trận!"

Hét lớn một tiếng, đám người dồn dập chạy vọt tới, Triệu Thần Thành bày ra bộ dạng chuẩn bị nghênh đón, nhưng khi đám người đó chạy tới, tất cả chùy sắt, côn sắt, kiếm dao đều hướng về phía Hạ Thanh, Triệu Thần Thành bị coi như không khí...... Bỏ quên......

Chờ mãi cũng thấy một người định chạy lại tấn công Triệu Thần Thành thì lại bị đồng bọn quát lớn: "Không phải người phụ nữ đó! Tấn công tên đàn ông kia ấy!"

Triệu Thần Thành ngây người tại chỗ, mặc dù danh tiếng của cô tương đối nhỏ, nhưng dù gì bàn nhi lượng điều nhi thuận, tại sao lại có thể không tôn trọng cô như thế chứ...... Đảo mắt nhìn sang Hạ Thanh bên kia, cũng đã chảy máu. Triệu Thần Thành vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thư ký, nói cho hắn biết tình hình, sau đó liền điện thoại. Liếc nhìn bốn phía, thấy không có gì có thể dùng làm vũ khí, trái lại ở nơi chiếc xe của Hạ Thanh, mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy dưới đất, nhưng cũng còn hơn. Vì vậy cô ngồi vào trong xe, đạp chân ga hướng tay lái về phía đám người đang vây quanh Hạ Thanh, đυ.ng ngã được khá nhiều tên.

Xuống xe, Triệu Thần Thành nhặt lấy ống thép dưới đất sau đó liền lao vào chiến đấu. Với kỹ năng đánh nhau thành thạo, thân hình linh hoạt, trong chốc lát Triệu Thần Thành xuyên qua đám người lại còn đả thương được 2, 3 tên làm chúng hôn mê. Mức độ thê thảm, nhẹ nhất là rơi răng cửa, còn hơn nữa thì là nhằm vào cánh tay và bắp đùi. Thế nhưng, một người trong đó người lặng lẽ rút lui ra khỏi phạm vi công kích, Triệu Thần Thành liếc nhìn người nọ nhận điện thoại, sau khi dời sự chú ý trở lại thì lại phát hiện đám người này đã chuyển mục tiêu công kích sang cô. Từ trước đến nay sự chịu đựng của Triệu Thần Thành rất tốt, chống đỡ được một lúc, dần dần lui về thế hạ phong, cho đến lúc cô đến được bên cạnh Hạ Thanh thì cũng đã bị thương không nhẹ, đập vào mắt chính là vết thương lớn trên cánh tay, máu chảy không ngừng. Mà tình hình của Hạ Thanh còn nghiêm trọng hơn, mặt mũi sưng vù không nói, mà còn bị đánh vào đầu, đã chảy máu......

Triệu Thần Thành kinh hãi,lúc này giống như là "Đánh một trận" bình thường đơn giản thôi, đối phương xuống tay cũng quá nặng rồi. May mà lúc này, tiếng hú của xe cảnh sát vang tới, nhóm người nghe được liền vội vàng chạy đến hẻm nhỏ, ngồi lên xe chạy trốn. Triệu Thần Thành căn bản không ý định đuổi theo, cảm thấy hoa mắt liền ngồi chồm hỗm xuống, còn Hạ Thanh bên cạnh thì đã ngất đi......

Cảnh sát vừa đến, bắt được mấy tên bị đánh thương chưa kịp chạy trốn, mà Hạ Thanh cùng Triệu Thần Thành cũng đã được xe cứu thương đưa tới bệnh viện. Xe cứu thương vừa tới bệnh viện, Triệu Thần Thành nằm trên cáng được nhân viên cứu hộ nâng cáng lên đưa ra khỏi xe, liền không ngoài dự liệu gặp được Thẩm Mục. Cô gọi điện thoại cho thư ký, vận dụng thế lực của Trần thị

đẩy nhanh quá trình cấp cứu. Nhưng dù sao Thẩm Mục cũng là tổng giám đốc của Trần thị, hiển nhiên hắn sẽ biết chuyện đầu tiên. Chỉ là Triệu Thần Thành bởi vì mất máu nên không chú ý tới hắn, không đếm xỉa tới rốt cuộc hiện tại người đàn ông này có vẻ mặt gì. Triệu Thần Thành và Hạ Thanh được đẩy vào phòng phẫu thuật, lúc này Triệu Thần Thành mới hoàn toàn an tâm, mơ mơ màng màng ngủ mê man.

Lúc tỉnh lại, đã là buổi chiềungày hôm sau. Triệu Thần Thành chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, nhất là cánh tay. Mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường đơn trong phòng bệnh cao cấp, cái ghế ngồi bên cạnh cũng trống không. Nhìn quanh gian phòng, xác định bên trong không có ai, Triệu Thần Thành lập tức cảm thấy có chút mất mác......

Cô cứ như vậy không có ai bên cạnh...... Cha mẹ không có ở đây, bạn trai đi công tác, bạn bè mất tăm mất tích, dầu gì người đại diện và thư ký cũng phải tới chứ......Trong lúc Triệu Thần Thành đang lặng lẽ đau buồn kiểm điểm bản thân, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra......

"A ~ bảo bối ~ con đã tỉnh lại rồi!" Hoa lê đẫm mưa, vừa thấy đã thương, mẹ Triệu dở hơi theo kiểu Quỳnh Dao bổ nhào vào trên tấm chăn: "Chúng ta vừa nghe tin con xảy ra chuyện, liền lập tức bay về thăm con! Bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp đấy......Trái tim của ta, phổi thận của ta......"

"Mẹ...... Làm phiền mẹ bỏ tay ra...... Mẹ đè vào vết thương trên đùi rồi." Triệu Thần Thành gằn từng chữ nói, nghĩ thầm kẻ dở hơi này không thương cảm mình bị thương thì thôi, lại còn thương cảm vì bỏ qua những cảnh đẹp kia. Mẹ Triệu bị "Hù dọa"

lập tức đứng dậy, cha Triệu đi tới phía sau bà, trên mặt là vẻ tươi cười không thường thấy, ôm bà xã nhà mình nói: "Đừng làm rộn, trước tiên em đi mua chút hoa quả cho Thần Thành đi, anh có chuyện muốn nói với con bé."

Mẹ Triệu chùi nước mắt lên người cha Triệu, sau đó thuận theo gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài.

Khép cửa lại, sắc mặt của cha Triệu trầm xuống, Triệu Thần Thành thì biết rõ chuyện không tốt lắm. Cha Triệu ngồi vào ghế, dựa vào phía sau, ánh mắt quét qua cánh tay bị băng bó dày một cục của Triệu Thần Thành rồi tới những vết bầm tím đan xen trên gương mặt cô, nhưng lâu sau đó vẫn không nói lời nào. Áp lực vô hình này khiến Triệu Thần Thành càng rụt rè hơn, tự chủ động cúi đầu: "Con sai rồi."

Cha Triệu ôm ngực, hảo chỉnh dĩ hạ nhìn cô: "Hả? Biết lỗi rồi sao?"

"Tất cả đều đã sai lầm rồi!" Triệu Thần Thành tiếp lời cực nhanh. "Vậy thì phải sửa chữa sai lầm. Hủy bỏ hiệp ước trở về Trần thị."

"Hiệp ước phải mất một năm mới đến kỳ hạn. Đấy là con nói, việc buôn bán đối nhân xử thế đều phải giữ chữ tín......"

"Đừng giả bộ. Năm đó con đồng ý buông tha việc tiếp quản Trần thị đơn giản chỉ là để tạo áp lực cho Vệ gia, con cũng cần giải giải sầu. Thẩm Mục đồng ý tiếp quản cũng là vì nể mặt con, ta còn cảm thấy các con chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng tương hỗ hữu ý, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, tùy thuộc vào các con." Cha Triệu dừng lại một chút, nói: "Tình huống bây giờ đã thay đổi. Con và cái cậu họ Tưởng đó có vẻ thân thiết, nghe nói tâm bệnh cũng cho cậu ta chữa hết. Làng Giải Trí còn có cái gì để cho con phải lưu luyến? Trốn tránh cũng nên có điểm dừng."

Triệu Thần Thành nghe vậy, liếc cha Triệu một cái: "Cha đuổi Thẩm Mục ra khỏi nhà, không phải là độc ác quá sao."

"Điều tổn thương nhất, người tàn nhẫn với ta nhất chính là con."

Triệu Thần Thành bị lời của cha chặn họng, chốc lát, nói: "Thật ra thì việc buôn bán của Trần thị con cũng rất để ý, thư ký mỗi tuần cũng sẽ đưa tài liệu tới đây. Muốn tiếp nhận một lần nữa cũng không phải là quá khó khăn, nhưng con cần thời gian. Công việc đã sắp xếp đến giữa năm, nửa năm sau con sẽ giảm bớt công việc. Hiệp ước vừa kết thúc, con liền chính thức đi làm ở Trần thị. Đáp án như vậy, cha có hài lòng không?"

"Con có kế hoạch là tốt rồi. Chỉ là, cái cậu Tưởng Lạc Sanh đó, con dự định thế nào? Kết hôn với nó sao?"

"Cái đó phải chờ xem biểu hiện của anh ấy. Chỉ là......" Lông mi Triệu Thần Thành rủ xuống: "Cho đến bây giờ, không tính là quá tốt, cũng không phải là quá xấu."

"Ta không có yêu cầu gì với con rể, chỉ cần thật lòng đối với con là được."

Triệu Thần Thành cười: "Cái yêu cầu này cũng không thấp." Dạo này, thật lòng khó tìm.

Tưởng Lạc Sanh dự định ba ngày nữa mới trở về nước, lại nghe tin Triệu Thần Thành bị thương phải khâu hơn hai mươi mũi, vội vã chạy tới bệnh viện, lại chỉ nhìn thấy Triệu Thần Thành đang dùng cánh tay không bị thương chơi game trên máy tính, tuy nhiên bởi vì chỉ dùng một tay, cô lo tán dóc không lo chạy trốn, cho nên làm cho nhân vật game của cô bị chết, nhưng cô vẫn thích thú như cũ.

Ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này Triệu Thần Thành mới chú ý tới hắn, phân tán sự chú ý, lại làm cho nhân vật game của cô hy sinh rồi. Cô "A......" một tiếng, sau đó sa sút tinh thần nhìn Tưởng Lạc Sanh. Tưởng Lạc Sanh vuốt vuốt đầu cô, có chút như trút được gánh nặng: "Em vẫn tinh thần long mã như vậy."

Triệu Thần Thành híp híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh tới chậm rồi, cha mẹ em sáng nay đã lên máy bay đi rồi......"

"Mùa xuân này họ không về sao?"

"Ai biết được bọn họ." Triệu Thần Thành bĩu môi, lại muốn mở trò chơi ra, thế nhưng máy vi tính lại bị Tưởng Lạc Sanh cầm lấy để qua một bên. Hắn tiến tới hôn lên môi cô một cái: "Cùng lắm thì chúng ta bay qua thăm bọn họ là được."

"Ưmh...... Ý kiến hay......"

Triệu Thần Thành bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, cái gì cũng đều là ý kiến hay......Thế nhưng, người đàn ông đột nhiên ngưng động tác, rời khỏi bờ môi của cô, hỏi: "Có nhớ anh không?"

"Vậy anh có nhớ em không?" Triệu Thần Thành hỏi ngược lại.

"Nhớ."

"Vậy em cũng nhớ anh......"

Hai người dính nhau rất lâu, Tưởng Lạc Sanh đứng dậy muốn đi thăm Hạ Thanh, Triệu Thần Thành liền cùng hắn đi thăm. Có Tưởng Lạc Sanh đỡ lấy, Triệu Thần Thành nhảy tới phòng bệnh của Hạ Thanh. Thương thế của hắn rất nặng, đến nay vẫn còn hôn mê, ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Trước mấy ngày Hạ Thanh gặp chuyện không may, tin tức Hạ Thanh và Diêm Nguyệt qua lại với nhau đột nhiên truyền ra. Mặc dù không có bằng chứng xác thực, truyền thông cũng đã bắt đầu trắng trợn công bố quá khứ của Diêm Nguyệt, gây nên một trận ầm ĩ lớn. Không chỉ có ảnh hưởng danh tiếng của Diêm Nguyệt, mà còn ảnh hưởng tới danh dự của công ty. Lúc này Diêm Nguyệt gặp khó khăn, mà Hạ Thanh lại hấp tấp ồn ào thất hứa với cấp trên của mình. Một khi cấp trên của Hạ Thanh, lấy năng lực của hắn, tuyệt đối sẽ tạo nên áp lực và tổn thất lớn cho C&A, cho nên gặp chuyện không may liền có người phỏng đoán là do người trong nội bộ công ty gây ra. Cảnh sát cũng bắt đầu điều tra, Hạ Thanh có một người chị là Hạ Tình, có quan hệ mật thiết với Hàn thị, mà Hàn thị và Trần thị như nhau, có thế lực không nhỏ ở thành phố S. Chuyện này đều liên lụy đến cả hai nhà, kẻ khởi xướng tất nhiên sẽ không có kết cục tốt.

Triệu Thần Thành cũng nghe cha nhắc tới, nói hiện nay tất cả đầu mối đều hướng đến quan hệ giữa Diêm Nguyệt và Mã tiên sinh. Lần này Tưởng Lạc Sanh trở về, cũng muốn hỗ trợ cảnh sát điều tra. Triệu Thần Thành đối với lần này không có nhiều lời.

Ở cửa phòng bệnh của Hạ Thanh, hai người gặp được Tom, hắn gầy đi trông thấy. Triệu Thần Thành trấn an vỗ vai hắn một cái, biểu lộ vẻ đồng tình. Tom thuộc hạ liền mang theo nàng và Hạ Thanh hai, hôm nay lại đồng thời nhập viện, đại khái hắn cũng có tâm tình muốn nhảy lầu rồi.

Hơn nữa Tom là do một tay Hạ Tình đào tạo, leo lên chức Thiên vương, mắt thấy là có thể trèo lêи đỉиɦ núi, lại thành như hôm nay, không thể không làm cho người ta đau lòng. Gãy xương sọ, gãy xương chân trái, bộ mặt có một vết sẹo dài năm phân, đối với một người nghệ sĩ mà nói, toàn bộ đều là trí mạng.

So sánh với cảm xúc đê mê của Tom và Triệu Thần Thành, Tưởng Lạc Sanh lạnh nhạt hơn rất nhiều, giống như bác sĩ trưởng hỏi thăm tình hình, liền cùng Tom bàn luận công việc. Có lúc không thể không nói, Tưởng Lạc Sanh trời sinh ra là để làm ăn, bởi vì khi bọn hắn trấn định bày mưu lập kế, tất nhiên phải vứt bỏ tình càm, điều này cũng có thể gọi là, lạnh lùng bẩm sinh.

Hạ Thanh qua hơn một tuần lễ mới tỉnh lại, khi đó, vụ án đã tra rõ là Mã tiên sinh gây nên, mặc dù hắn liều chết không nhận, nhưng theo tình hình lúc này, chuyện này đối ngoại coi như là chấm dứt. Thẩm Mục trong lúc đó có tới thăm Triệu Thần Thành mấy lần, mỗi lần đều mang theo những món mà cô thích ăn, nhất thời làm cho mặt mày Triệu Thần Thành trở nên hớn hở,cực kỳ vui vẻ.

Buổi tối Thứ ba, sau khi Thẩm Mục tan tầm liền lại tới. Nhưng hắn vừa vào cửa, Triệu Thần Thành cũng không vui mừng, hắn không mang cái gì để ăn, chỉ mang theo một túi tài liệu.

Thấy sắc mặt khó coi của hắn, Triệu Thần Thành liền chỉ vào túi hỏi: "Bên trong là cái gì?"

"Vật có liên quan đến chân tướng sự việc." Thẩm Mục đặt túi ở đầu giường, đồng thời cũng ngồi xuống ghế. Triệu Thần Thành sững sờ một chút, mơ hồ có chút dự cảm: "Vậy anh giữ đi, tự tôi xem."

"Được." Thẩm Mục suy nghĩ một chút, nói: "Cho dù lúc nào, tôi cũng đều ở đây."

Triệu Thần Thành không trả lời, chốc lát, Thẩm Mục đứng dậy rời đi, để lại túi hồ sơ.

Túi hồ sơ mà Thẩm Mục mang tới ở trong tủ đầu giường trong phòng Triệu Thần Thành còn chưa tới ba ngày, Triệu Thần Thành lại nghênh đón một vị mới khách —— Mai Phinh Vi. Áo lông thú, ung dung cao quý, cằm khẽ nâng, giày cao gót nện cộp cộp đi vào phòng bệnh của Triệu Thần Thành, lập tức nhìn thấy Triệu Thần Thành mặt mộc không trang điểm, ăn mặc xộc xệch, đang đang cầm máy vi tính ở trên giường chơi game, mang theo thức hợp kim nhôm mắt chó. Có thể tưởng tượng ngày sau suốt chặng đường tới đây, thật đúng là địch thủ "chói mắt".

Triệu Thần Thành thay đổi ánh mắt, mới ngẩng đầu lên, một góc bốn mươi lăm độ ngẩng nhìn cô gái trước mặt cô, nở nụ cười hỏi: "Xin hỏi

chị Mai có gì muốn nói?"

Vi Vi tỉ mỉ quan sát vết thương của Triệu Thần Thành, sau đó đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng, cô ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Triệu Thần Thành? Không, phải gọi cô là Trần Thần thành mới đúng, tiểu thư của Trần gia."

Triệu Thần Thành thở dài, biết tại sao cô dùng họ mẹ mà không dùng họ cha không, Trần Thần Thành, cái tên này vần quá đi. "Vậy không phẩm vị, thật xin lỗi, là Mai Phinh Vi, Mai gia tiểu thư, xin hỏi ngài tới đây là để hát tuồng gì vậy."

"Cô biết tại sao cô lại vào bệnh viện không? Đây tất cả, tất cả đều là do ông chủ kiêm bạn trai cô, Tưởng Lạc Sanh một tay bày kế, cô thích không?"