Chương 198.2

Hai người Nam Minh và Nam Lí thực sự không biết hội trưởng của họ bị gì rồi và họ không hiểu toàn bộ quá trình của hoạt động này xảy ra như thế nào nhưng tóm lại là...

Họ sẽ có một hội trưởng mới.

Và hội trưởng ban đầu của họ đã trở thành hội phó.

Chuyện càng khó hiểu hơn là việc thay đổi cấp bậc này có vẻ giống như sẽ mang đến những xáo trộn lớn... Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì?

Tân hội trưởng kể từ ngày đó đã không có tới đây nữa mỗi ngày vẫn đều là Trần Mặc ở trong phòng làm việc, tổng thể thì việc điều hành hoạt động vẫn như trước làm cho bọn họ có cảm giác không có gì thay đổi cả.

Tuy nhiên, những gì diễn ra sau đó lại không được êm đềm như vậy.

Những "người mới" đến báo danh trong bang hội đều là những streamer cao cấp đã được đào tạo ở một số bang hội lớn, vị trí trong danh sách xếp hạng cũng ngày càng cao hơn, và những người đến sau còn có vị trí cao hơn người đến trước.

Diễn đàn trở nên rất sôi nổi, có người tìm đến hai người bọn họ để hỏi thăm tin tức, tân hội trưởng đó của bọn họ làm thế nào mà được như vậy, không biết có phải hay không là biết thuật khống chế gì đó...

Làm sao bọn họ biết được!

Tuy nhiên, sau khi biết nạn nhân không chỉ là hội trưởng cũ của mình... không hiểu sao hai người họ cảm thấy mọi chuyện có vẻ không còn thắt nút như trước nữa.

Nhưng đây có vẻ là sự quyến rũ của sự cảm thông.

________________

Ôn Giản Ngôn rất hài lòng với hội phó mới này của mình.

Anh ấy chăm chỉ và làm việc rất hiệu quả, anh ấy đã xử lý tốt công việc chuyển nhượng tẻ nhạt này có anh ấy ngồi trong hội, Ôn Giản Ngôn hầu như không cần phải lo lắng về điều đó nữa.

Đột nhiên, có thêm tám thành viên mới vào bang hội, và nó trở thành một bang hội quy mô nhỏ nhưng không phải chỉ có mỗi thành viên chiến đấu thôi mà còn có hậu cần phụ trợ, thậm chí còn có một nhà tiên tri thường trú.

Ngoài việc chuyển nhượng thành viên còn cần phải xử lý một số cơ chế nhiệm vụ và phúc lợi cho các thành viên trong bang và Ôn Giản Ngôn đã trực tiếp ném chúng cho Trần Mặc, một lao động miễn phí, và yên tâm trở thành hội trưởng rảnh rỗi.

Nhưng thực ra trong thời gian này, bản thân Ôn Giản Ngôn cũng không hề nhàn rỗi chút nào.

Anh ấy đã tìm đến nhờ Luce giúp đỡ, và dưới sự giới thiệu của Luce, anh ấy đã trở thành thành viên của nhiều địa điểm dành cho người tiêu dùng cao cấp — sau đó lễ hội hóa trang bắt đầu tham dự nó một cách tự nhiên.

Sòng bạc, quán bar, câu lạc bộ tư nhân ... Muốn gì có đó.

Trong Ác Mộng, chỉ cần bạn có đủ điểm, bạn sẽ nhận được những trải nghiệm tuyệt vời nhất.

Còn Ôn Giản Ngôn, sau khi liên tiếp trải qua mấy phó bảng cấp cao, thứ không thiếu nhất của anh lúc này chính là điểm.

Đồng thời, bởi vì các kỳ nghỉ đi kèm với các phó bảng trước đó đều được tích lũy nên sau khi kết thúc phó bảng cuối này, Ôn Giản Ngôn có thể không cần vào bất kỳ phó bảng nào trong suốt ba tháng tới.

Tô Thành cuối cùng đã nhận ra rằng một người có thể ở một mình trong một thời gian dài mà không bị ai tìm thấy.

Sau hai ngày đêm thức trắng, anh ta cuối cùng cũng tìm ra và đuổi kịp Ôn Giản Ngôn để buộc đối phương phải đưa mình đến "bữa tiệc" tiếp theo của mình.

Anh muốn chống mắt lên nhìn thử, rốt cuộc là nơi nào mà có thể làm cho tên bất đồng này trầm mê như vậy lao vào trong đó một cách điên cuồng không kiềm chế, đêm cũng không về ngủ, muốn gặp mặt cũng khó hơn lên trời.

Điều anh ta không ngờ đến là nơi tổ chức bữa tiệc là trên một du thuyền.

Rõ ràng, Ác Mộng có đủ sức để tạo ra cả một thiên đường giải trí cho mọi người chi tiêu, và thậm chí là một bãi biển mô phỏng chân thực cực đỉnh.

"..."

Tô Thành nhìn chằm chằm nhưng cũng không thể phân biệt được màu lam sẫm của biển bên ngoài cửa sổ là thực hay giả có cả sóng đánh bạc trắng dưới màn đêm đen nhánh, trong không khí mang theo chút mùi vị tanh nồng của biển cả.

Trên mặt anh ta lộ ra vẻ hoảng hốt.

Mẹ kiếp...

Cái này cũng có thể được sao?

“Đi đánh hai ván không?”

Ôn Giản Ngôn đi tới.

Ngoại hình bên ngoài lần này của anh là một thanh niên anh tuấn đào hoa, môi mỏng, ánh mắt phong lưu, không hiểu sao lại rất phù hợp với tính cách của anh.

“Yên tâm, tôi sẽ trả tiền.”

Nơi này không chỉ là du thuyền, bên trong còn cung cấp một loại sòng bạc nhỏ để mọi người có thể vui chơi.

Khóe miệng Tô Thành giật giật: “Không cần, cảm ơn.”

" Vậy được rồi.” Ôn Giản Ngôn nhún vai, nhếch khóe môi, “Tôi đi thử vận may đây."

Tô Thành lần đầu tiên trong đời chính kiến được cái gì được gọi là sự xa hoa, ngông cuồng và thối nát.

Anh ta quả thực cả đời cũng chưa ném thử qua cuộc sống như vậy.

Rượu sâm banh màu vàng, vàng rực rỡ đổ xuống với những bong bóng trắng như tuyết, vô số chip giá trị lớn màu vàng xanh tượng trưng cho điểm chất đống trên bàn, không khí cuộc vui lan tỏa trong không khí.

Ôn Giản Ngạn ngửa đầu, áo lụa mỏng bị rượu làm ướt hơi hơi mở ra, lộ ra một mảnh trắng nõn săn chắc của l*иg ngực, đôi môi như cánh hoa đào hơi hơi nhếch lên, đôi môi đỏ nhạt luôn luôn cắn chặt với một chút phù phiếm, nó có vẻ xa hoa và suy đồi, và mọi thứ xung quanh nó đều rất phù hợp, như thể nó được sinh ra để xuất hiện trong những dịp này.

Anh ấy chơi với những con chip, thỉnh thoảng lười biếng đánh rơi một vài con chip xuống đất.

Đôi khi nó là một vài mảnh, đôi khi nó là hàng chục mảnh.

Thua nhiều, thắng ít.

Mặc dù vừa kết thúc phó bảng và bắt đầu vui chơi không lâu, nhưng không biết vì sao, Ôn Giản Ngôn đối với đại bộ phận người trên bàn đều rất quen thuộc, thỉnh thoảng lại có người đến chào hỏi, nhìn qua có vẻ trông rất quen thuộc.

So với Ôn Giản Ngôn, người như cá gặp được nước, Tô Thành có vẻ dè dặt và gần như rất bồn chồn đứng ngồi không yên liếc nhìn bên kia.

Anh ta không thể kiểm soát được việc mình nhẩm tính điểm số bị mất của Ôn Giản Ngôn, và trái tim anh ta đau thắt từng đợt rồi đập thình thịch