Chắp Cánh Cho Hạnh Phúc

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
-Võ Kỳ Anh 15 tuổi, học giỏi nhất lớp, cậu sở hữu một gương mặt rất cute, có đôi môi nhỏ nhắn nhìn là muốn hôn vào ngay, đôi mắt to tròn, da màu bánh mật, có cái răng khểnh phía bên phải. Cậu từ nhỏ đ …
Xem Thêm

Chương 5: Càng lúng càng sâu
Chiếc xe chạy cũng gần đến biển rồi nên có thể nghe thoang thoảng tiếng sóng biển cùng những cơn gió mát mẻ của biển vào buổi sáng. Dọc theo con đường là những cây dừa cao chót vót, phía xa xa là những ngọn núi đang dần xuất hiện trước mắt.

Dừng lại ở một vách đá gần biển, Đoàn Phú cùng Võ Kỳ Anh hướng mắt về phía có một luồng sáng nho nhỏ ở cuối chân trời kìa, luồng sáng ấy mới lúc đầu còn nho nhỏ, nhưng sau đó nó dần lớn lên, đẩy lùi đi bóng đêm bao trùm xung quanh, rồi sau đó là những tia nắng xinh đẹp của bình minh ngày mới, chiếu gọi trên mặt biển xanh thẩm, rồi tiếp đó là một quả cầu đó ói, từ từ nhô lên cao, cùng với làn gió mát mẻ của bình minh, xa xa những chú chim hải âu bay chập chờn qua lại như để múa vui cùng ngày mới.

Những tia nắng chíu gọi lên gương mặt của Võ Kỳ Anh làm nên một vẻ đẹp khó tả trong lòng của Đoàn Phú, cậu hiện tại đang nở nụ cười tươi nhìn về phía mặt trời. Bất chợt Đoàn Phú nắm lấy tay của Võ Kỳ Anh rồi khẽ nói nhỏ vào tai của cậu:

“Bình minh đẹp quá đúng không?”

“Ukm, rất đẹp”

“Bình minh đẹp nhưng em còn đẹp hơn cả bình minh”

Võ Kỳ Anh chợt đỏ mặt nên cậu quay đi chỗ khác để tránh không cho Đoàn Phú thấy được sự sấu hổ của mình

Đoàn Phú xoai người của Võ Kỳ Anh lại, hai người họ nhìn nhau lúc lâu không nói gì khiến cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, thậm chí nghe được tiếng hít thở của hai người.

“Em…”

“Anh Phú. . .”

Hai người đồng thời mở miệng. Võ Kỳ Anh nhìn Đoàn Phú, cười nhợt nhạt

“Anh Phú, em biết anh rất tốt với em. Cảm ơn anh lo cho em nhiều chuyện như vậy. Nếu em làm sai điều gì, anh cũng đừng giận em.”

“Anh làm sao lại giận em?” Đoàn Phú thở ra một hơi, lắc đầu, “Anh chỉ không biết, anh đối với em có chỗ nào làm cho em thấy thất vọng, chán ghét anh không?”

Võ Kỳ Anh lắc đầu, quay qua nhìn ra khung cảnh không ngừng thay đổi phía trước mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Không phải là chán ghét, …”

“Không phải anh làm em chán ghét là được.” Đoàn Phú đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của Võ Kỳ Anh, “Em có biết không, anh thực sự đã có một cảm giác khó tả với em ngay từ khi gặp em lần đâu tiên. Nên anh mới quyết đình là sẽ đưa em về nhà rồi nói với ba mẹ thu dưỡng em làm con nuôi, dù gì thì anh bao năm nay cũng chỉ có mình anh là con một trong nhà, có thêm một người em nữa thì càng tốt. Anh chỉ sợ là những điều anh làm khiến em chán ghét anh thôi”

“Sao vậy được?” Võ Kỳ Anh quay đầu, dịu dàng cười với Đoàn Phú, dựa lên vai hắn, nhẹ nhàng nói, “Chỉ là em mệt mỏi, và còn chưa thích nghi được với cuộc sống thay đổi hiện tại cho nên…hiện tại đã có anh giúp đỡ em, lo lắng cho em nhiều như vậy rồi, anh Phú, anh chính là người thân nhất của em. Em nhất định sẽ nghe lời anh.”

“Anh cũng biết là hành động của mình đối với em thật sự rất lỗ mãng, nhưng em yên tâm, từ nay về sau, anh hứa sẽ lo lắng cho em đến suốt đời” Đoàn Phú nhìn người đang dựa vào vai mình, vui vẻ nói.

“Vâng….” Võ Kỳ Anh nhè nhàng nở nụ cười. Câu kia còn chưa nói hết, trong lòng cậu đã len lén bổ sung hoàn chỉnh: ‘không phải vì chán ghét anh, mà là vì em đã có tình cảm với anh rồi. Em sợ khi anh biết được em thích anh thì anh sẽ ghê sợ em, xa lánh em. Không dám để anh quá tốt với em, sợ em càng lúng càng sâu, sâu đến mức sẽ làm gánh nặng cho anh.’

Rồi hai người lên xe trở về nhà, xe chạy băng băng trên con đường. Võ Kỳ Anh lẳng lặng dựa vào vai Đoàn Phú, trên môi hiện lên một nụ cười dịu dàng thỏa mãn. Với cậu, như vậy cũng rất tốt rồi. Đoàn Phú rất nhanh sau đó dừng xe trước cửa căn nhà nguy mô của mình, nghiêng đầu nhìn Võ Kỳ Anh ngủ trên vai mình, nhất thời không đành lòng đánh thức cậu.

Mặt trời bây giờ cũng đã lên cao rồi nên có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cậu, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, gần đến mức khiến hầu như có thể đếm được từng sợi lông mi thật dài của Võ Kỳ Anh. Dưới ánh sáng mặt trời chịu gọi, vầng trán trơn bóng, trắng noãn như ngọc phát ra quầng sáng êm dịu. Cánh mũi xinh xắn thở đều, phà hơi ấm lên cổ Đoàn Phú. Lúc nãy lái xe không phát hiện, giờ dừng lại thấy hơi nhột nhột.

Khẽ hít một hơi, Đoàn Phú có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt trên tóc Tiểu Diệp

Đoàn Phú không hiểu sao thấy tim mình hiện giờ lại đập nhanh hơn, hắn hầu như có thể nghe thấy tim đập lỗi đi một nhịp

____

TG: Các đọc giả thân yêu, mình thành thật xin lỗi vì tiến trình viết và đăng truyện rất lâu, vì vậy xin các đọc giải bỏ qua giúp cho mình nha

Bởi vì đây là tác phẩm đầu tiên của mình nên có nhiều sai xót nên mong là các bạn thương bỏ qua cho mình nha. Mong các bạn luôn ủng hộ và theo dõi truyện

Thêm Bình Luận