Chắp Cánh Cho Hạnh Phúc

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
-Võ Kỳ Anh 15 tuổi, học giỏi nhất lớp, cậu sở hữu một gương mặt rất cute, có đôi môi nhỏ nhắn nhìn là muốn hôn vào ngay, đôi mắt to tròn, da màu bánh mật, có cái răng khểnh phía bên phải. Cậu từ nhỏ đ …
Xem Thêm

Chương 6
Hai tuần sau đó, ba mẹ của Đoàn Phú cũng đi công tác về

“Hôm nay ba mẹ của anh về, chúng ta ăn xong sẽ ra sân bay đón ba mẹ” Đoàn Phú vừa ăn sáng vừa nói với Võ Kỳ Anh

“Liệu bọn họ có thật sự là sẽ nhận nuôi em không? Em vẫn còn lo lắng lắm” Võ Kỳ Anh lo lắng hỏi.

“Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện đã có anh”

“Ukm, mấy giờ ba mẹ của anh mới xuống máy bay”

“Khoảng 10 giờ”

“Ukm v chúng ta ăn nhanh lên rồi còn đi đón họ, kẻo để họ chờ”

“Ukm”

__________

Sân bay TT

“Ba mẹ, con ở đây” Đoàn Phú thấy ba mẹ mình bước ra từ trong sân bay nên hắn nhanh chóng gọi họ cùng nắm lấy tay của Võ Kỳ Anh kéo đi về phía họ

“Đại Phú, ở nhà có đi chơi liêu lỏng không đó” Mẹ Đoàn vừa gặp là đã điều tra ngay Đoàn Phú khiến Đoàn Phú cũng hơi ngạc nhiên

“Mẹ con có làm gì mà vừa gặp mẹ đã điều tra con thế”

“Ơ hay, khi ba mẹ ở nhà, con cứ hay tụ tập đi chơi suốt ngày, còn khi ba mẹ đi công tác xa chắc là thả con đi còn hơn khi ba mẹ ở nhà nữa, mẹ không hỏi con như thế sao được”

“Mẹ à, con của mẹ bây giờ đã đổi tính nết rồi, không còn đi chơi liêu lỏng như lúc trước nữa đâu”

“Ừa, thế thì tốt.” Mẹ Đoàn chuyển mắt nhìn về phía người đang đứng bên cạnh con trai của mình “Đại Phú, đây là người mà con nói với mẹ đó sau?” Mẹ Đoàn nhìn rồi đánh giá Võ Kỳ Anh một lượt.

Cậu nhóc này nhìn rất là dễ thương, ăn mặc thì nghiêm túc chỉnh tề, bà đoán chắc có lẽ đây là một người rất ngoan hiền. “Chào cậu, cậu tên gì, mấy tuổi, cậu trước kia sống ở đâu?”

“Dạ con chào hai bác, con tên là Võ Kỳ Anh, con năm nay 15 tuổi, trước kia con sống với bà ở khu phố L nhưng bà con đã….” nói đến đây Võ Kỳ Anh lại nghẹn ngào không nói được, cậu lại nhớ đến bà của mình, rồi cậu gụ mặt xuống hòa theo đó là những giọt nước mắt lăng dài trên hai má của cậu.

Tiếp theo sau đó là một sự im lặng của cả 4 người, chỉ còn nghe tiếng người đi qua lại và tiếng nói chuyện của những người xung quanh

“Thôi được rồi, chúng ta về nhà rồi nói tiếp” Ba Đoàn lên tiếng để giải vây cho cuộc trò chuyện có nét đau buồn này

“Vâng thưa ba” Rồi Đoàn Phú nhận hành lý từ ba mẹ mình sau đó kêu taxi đưa mọi người về

Còn mẹ Đoàn, bà vốn là người thương cảm đối với người khác, nhất là khi nghe Võ Kỳ Anh nói về hoàn cảnh của cậu, bà lại càng thương cậu hơn, lúc này bà đến bên cạnh Võ Kỳ Anh đặt tay lên vai cậu rồi dìu cậu lên xe, trong lúc đi bà khẽ nói với Võ Kỳ Anh: “Ta xin lỗi con vì đã nhắc lại chuyện buồn của con, ta không có ý muốn khơi lại nỗi buồn đau khổ của con, con đừng trách ta nhé!”

“Thưa con không trách bác đâu ạ, con chỉ là……quá nhớ thương bà của con nên……nên……con không kềm nổi cảm……xúc của con thôi” Võ Kỳ Anh ngập ngừng nói với mẹ của Đoàn Phú, thật sự là bởi vì cậu quá nhớ bà đến nổi mỗi khi nhắc đến bà, cậu lại liền không kềm được cảm xúc của mình nên cậu đành thuận theo cảm xúc ấy

Sau khi mọi người đã ngồi vào xe, ba Đoàn mới nói với Đoàn Phú: “Dạo này đang trong thời gian nghỉ đông, nên con có nhiều thời gian ở nhà, vì thế ba định là sẽ đưa con đi về nhà nội của con, con thấy sao?”

“Dạ như vậy thì tốt quá, cũng lây rồi con không về nhà nội, con cũng nhớ nội lắm!” Đoàn Phú vui mừng trả lời câu hỏi của ba mình

“Được rồi, để mai ta sẽ gọi báo với nội của con rồi con sắp xếp mà về nhé!”

“Vâng thưa ba”

Rồi ba Đoàn khẽ nhìn Võ Kỳ Anh, ông để ý cậu từ khi ra khỏi phi trường và gặp cậu với con trau của mình. Ông quan sát thấy cậu bé này rất tế nhị, lịch sự, lễ phép trong lời nói và nhìn cậu ông đoán chắc rằng đây là một cậu bé ngoan ngoãn nên ông đã có cảm tình với cậu nhỏ này rồi. Ông suy nghỉ ‘Nếu như mình nhận thêm một đứa con như vậy nữa thì cũng không vấn đề gì. Dù sao đi nữa thì Đoàn Phú nhà mình từ nhỏ đến giờ luôn mong muốn có một đứa em, nhưng vì một số lý do nên hai ông bà không thể nào thực hiện được. Nhưng bây giờ lại gặp một người như Võ Kỳ Anh đây thì chắc chắn đây là một món quà vô giá mà ông trời dành tặng cho Đoàn Phú cũng như cho hai ông bà.’

Ông càng nhìn lại càng cảm thấy cậu nhóc tên Võ Kỳ Anh kia thật sự là không có gì là muốn lợi dụng gia đình ông cả. Con trai của ông là một người rất thông minh và sáng suốt trong mọi quyết định, nếu như cậu Võ Kỳ Anh kìa trong thời gian ông bà đi công tác mà có những hành động khả nghi thì con của ông sẽ không nương tình mà tổng khứ cậu ta ra khỏi nhà. Vì vậy nên ông cũng yên tâm được phần nào về Võ Kỳ Anh.

Chỉ khoảng 30 phút sau là đã về đến nhà, sau khi đã xuống xe và nhờ người giúp việc mang những đồ đạc hành lý của mình vào phòng, ba mẹ Đoàn cùng với hai người họ ngồi ở phòng khác để bàn bạc về việc nhận nuôi Võ Kỳ Anh.

“Bây giờ con có thể kể sơ về gia đình con và hoàn cảnh gia đình rồi việc con gặp con trai của ta thế nào không?” mẹ Đoàn lên tiếng hỏi

“Vâng thưa bác. Cháu từ nhỏ đã mất cha mẹ, cháu sống với bà của mình, được bà cháu nuôi nấng và dạy dỗ từ nhỏ đến lớn. Bà cháu bị mắc phải bệnh tim nên sức khỏe của bà dẫn yếu đi. Khoảng hơn 1 tháng trước, bà cháu tái phát bệnh nên phải đưa vào bệnh viện, các bác sĩ nó bà cháu hiện giờ đã rất nguy kịch nên phải phẫu thuật ghép tim mới có thể duy trì được mạng sống, nhưng kinh phí thực hiện cũng không hề nhỏ, bởi vì gia đình của cháu không đủ tiền để chi trả cho ca phẫu thuật nên khi biết số tiền không thể có được để phẫu thuật ghép tim, nên bệnh viện họ trả về nhà.” Nói đến đây, Võ Kỳ Anh hơi ngưng lại vì đau thương

Mẹ Đoàn ngồi kế bên thấy thế liền nắm lấy tay cậu, rồi vuốt mái tóc của cậu như giúp cậu nén lại đau thương.

Võ Kỳ Anh nói tiếp: “Rồi bà của cháu cứ thế ngày qua ngày sống trong đau đớn của bệnh tật, cho đến khi bà chịu hết nổi nên bà đã buôn xuôi hết tất cả mà ra đi” Võ Kỳ Anh kèm không nổi nước mắt của mình nữa nên đã òa khóc trước mặt mọi người.

Đoàn Phú thấy vậy liền nhanh chóng đến bên cạnh an ủi cậu: “Em đừng khóc, còn có anh đây, đừng khóc nữa!” Thật tình Đoàn Phú rất dỡ với việc an ủi người ta khi khóc, nên cậu cũng không biết nói gì, chỉ biết ngồi vỗ ai an ủi.

Chờ cho tâm trạng của Võ Kỳ Anh bình ổn trở lại, ba Đoàn hỏi tiếp: “Vậy con không còn người thận nào nữa sao?”

“Thưa bác, lúc còn sống bà có nói với cháu là lúc cháu sinh ra, ở trong vùng sảy ra một nạn đói khủng khϊếp, những người con của bà cháu dần chết đi, chỉ còn lại ba mẹ cháu và bà. Vì để sống sót nên mọi người phải đi nơi khác cầu thực, nên từ đó không còn người thân nào nữa. Lúc cháu ra đời được 2 tuổi, ba mẹ cháu đi làm về bị tai nạn giao thông nên họ đã mất, nên bà cháu nuôi dưỡng cháu từ nhỏ đến nay.”

Nghe xong câu chuyện và hoàn cảnh đáng thương của Võ Kỳ Anh. Ba mẹ Đoàn càng thương mến cậu nhỏ này, không ngờ một cậu bé đang tuổi lớn như vậy mà lại có một số phận không được may mắn, ông bà càng nghỉ càng thương đến số phận và con người bé bỏng trước mặt mình đây.

“Thôi được rồi,con cứ yên tâm ở lại nhà ta, vài ngày nữa ta sẽ nhờ luật sư đến làm thu tục nhận nuôi con.” Lời của ba Đoàn vừa nói hết, mẹ Đoàn và Đoàn Phú điều vui mừng rồi không hẹn mà cũng cất tiếng hỏi lại

“Ba nói có thật chứ?”

“Ông nói có thật không?”

“Tôi nói thật, bà với con mình cũng muốn tôi trả lời như vậy kia mà. Hơn nữa ta nhận thấy Kỳ Anh nó rất ngoan hiền lại lễ phép, nhìn qua lại rất dễ thương, bao năm nay con của mình toàn liêu lỏng theo bọn quậy phá kia, bây giờ có người ngoan hiền lại lễ phép như Kỳ Anh ở đây thì tôi nghỉ chắc chắn nó sẽ thay đổi có đúng không?” Ba Đoàn hướng mắt về phía Đoàn Phú

“Ba này, con cũng đâu phải dạng quậy phá như tui đó, con cũng biết tiết chế bản thân của con chứ” Đoàn Phú gục mặt nói biện hộ cho bản thân

“Được rồi, hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ với ba con cũng mệt rồi, vào phòng nghỉ ngơi xíu rồi ra ăn cơm trưa”

“Dạ, con đi đây”

“Thưa hai bác con xin phép lên phòng”

“Tại sao gọi là hai bác, phải gọi là ba mẹ chứ” Cả ba người đều lên tiếng sau khi Võ Kỳ Anh nói xong.

“Dạ con xin lỗi tại còn chưa quen” Võ Kỳ Anh lúng túng

Ba Đoàn thấy vậy liền nói giải vây: “Ừa, nên tập gọi ba mẹ cho quen nhé!”

“À, Kỳ Anh ta thấy gọi tên con như vậy có chút xa lạ, hay từ nay ta cùng mọi người sẽ gọi con là Tiểu Kỳ được không?” Mẹ Đoàn hỏi

“Dạ con xin nghe theo ý bác…á không phải…..là mẹ”

“Ukm, thôi hai đứa đi nghỉ đi”

Sau đó mọi người về phòng nghỉ ngơi. Ba mẹ Đoàn sau khi vào phòng và thu sếp đồ đạc lại, ba Đoàn hỏi mẹ Đoàn:

“Tiểu Kỳ nhìn nó rất dễ thương, nhưng sau lại mang một cuộc đời bất hạnh thế! Đúng là một đứa nhỏ tội nghiệp”

“Anh cũng thấy vậy hả?”

“Ừa, lúc gặp nó ở sân bay, anh đã thấy nó rất dễ thương lại đáng yêu, nhưng khi nghe nó nói về cuộc sống của nó trước đây thì anh cảm thấy thương cảm cho nó nhiều hơn”

“Ukm, anh xem tìm người làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Kỳ càng nhanh càng tốt, em muốn nó sớm được chính thức làm con của chúng ta. Đến khi mọi thủ tục làm xong hết, em sẽ cho Đại Phú cũng với Tiểu Kỳ đi về nhà nội”

“Ukm, nếu em đã quyết định nuôi Tiểu Kỳ, vậy thì cũng phải quan tâm đến nó nhiều một chút. Thằng nhỏ đã không có tình thương của ba mẹ từ nhỏ rồi, nên em cần phải dành thời gian cho nó để nó có thể cảm nhận được tình cảm gia đình”

“Anh cũng là ba nó mà!”

“Ừa, nhưng anh còn quản lý công ty nữa, thời gian làm việc cũng nhiều hơn em, anh cũng sẽ dành thời gian cho con, nhưng em thì có nhiều thời gian hơn anh!”

“Hừ! Em biết rồi”

“Đợi khi nào anh rỗi thời gian sẽ đưa em đi du lịch Maldives được không?”

“Ukm như vậy cũng được”

——TG——

– Kể từ hôm nay, Võ Kỳ Anh sẽ được gọi là Tiểu Kỳ nha quý độc giả. Về tên của Đoàn Phú thì vẫn sẽ được gọi như thường lệ, nhưng trong những câu đối thoại có thể mình sẽ thêm kiểu gọi là Đại Phú nữa nhé

° Mong các bạn luôn ủng hộ truyện nhé!

Thêm Bình Luận