Chắp Cánh Cho Hạnh Phúc

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
-Võ Kỳ Anh 15 tuổi, học giỏi nhất lớp, cậu sở hữu một gương mặt rất cute, có đôi môi nhỏ nhắn nhìn là muốn hôn vào ngay, đôi mắt to tròn, da màu bánh mật, có cái răng khểnh phía bên phải. Cậu từ nhỏ đ …
Xem Thêm

Chương 7: Không phải anh ghen với một con chó chứ?
Hai tuần sau đó, Đoàn Phú cùng Võ Kỳ Anh đang cùng nhau rảo bước đi bên bờ hồ vào buổi sáng đẹp trời đầu mùa xuân. Bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ trong lành, cùng với những cơn gió thổi nhè nhẹ làm cho tinh thần thêm thoải mái. Trên mặt hồ, những chú chim én chao đi lượng lại cùng với những cây liễu đang đua nhau nở những bông hoa nhỏ trên cành, tất cả tạo nên một khung cảnh thật tuyệt vời. Lúc này hai người họ đã ngồi ở một băng ghế đá cạnh bờ hồ, Đoàn Phú xoai người sang nhìn Võ Kỳ Anh rồi nói:

“Tiểu Kỳ nè, anh có một việc muốn hỏi ý kiến của em” “Dạ, có việc gì anh cứ nói đi”

“Chờ khi về quê nội rồi sau đó về đây chúng ta sẽ làm thủ tục nhận nuôi. Em có đồng ý không?” Trên thực tế thủ tục nhận nuôi đã xong hết rồi nhưng Đoàn Phú muốn hỏi lại ý kiến của Võ Kỳ Anh xem cậu có đồng ý hay không đồng ý vì Đoàn Phú luôn tôn trọng ý kiến của Võ Kỳ Anh. Hắn không vì chủ ý của cá nhân mà không quan tâm đến suy nghỉ của Võ Kỳ Anh được.

“Em là do anh và gia đình anh giúp đỡ trong lúc bế tắc, mọi quyết định của anh cũng như ba mẹ em điều nghe theo, em không có ý kiến gì về việc này, anh cứ tiếng hành thủ tục đi!”

“Ukm, nếu như vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Sau này anh chính là người thận nhất của em. Anh sẽ lo lắng chăm sóc cho em. Nếu em không muốn thay đổi xưng hô thì vẫn gọi anh Phú là được…” Đoàn Phú vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Võ Kỳ Anh, hắn thấy cậu không có gì thay đổi

“Em biết là anh nghỉ cho em, cũng như gia đình nghỉ cho em, mọi

chuyện cứ theo lời anh mà làm. Em thật sự không biết phải nói gì thêm để tỏ lòng biết ơn đối với anh và gia đình của anh.”

“Được rồi, em cứ yên tâm ở bên cạnh anh và gia đình anh. Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, khi đó em sẽ không còn một thân một mình đơn lẻ nữa đâu. Mọi chuyện đã có anh bên cạnh em.”

Câu nói ‘Mọi chuyện đã có anh bên cạnh em’ khiến trong lòng Võ Kỳ Anh dâng lên một cảm giác thật ấm áp. Từ nay cậu sẽ không đơn lẻ một mình nữa, cậu đa có Đoàn Phú bên cạnh, cậu lại có thêm hai người là ba mẹ nữa. Một niềm vui bất tận được đốt lên trong lòng cậu. Cậu vui quá nên bây giờ cậu không biết nên nói gì nữa, chỉ biết im lặng mà nhìn về phía mặt hồ nơi có những con chim én đang chao đi chao lại kia, rồi cậu lặng lẽ mỉm cười.

“Thôi, chúng ta về nhé”

“Dạ” Trên đường về nhà Võ Kỳ Anh ngồi ở phía sau, trong lòng vẫn nghỉ đến những chuyện đã diễn ra với mình và những việc mà Đoàn Phú đã dành cho mình, cậu rất muốn nói lời cảm ơn chân thành nhất và cậu cũng muốn nói những lời tận đáy lòng của cậu với Đoàn Phú đó là cậu đã xem Đoàn Phú hơn cả một người anh rồi, nhưng không biết phải mở lời nói với Đoàn Phú như thế nào. Vừa gọi một tiếng anh Phú, Đoàn Phú sẽ quay lại phía cậu cười nhẹ, chính là nụ cười đó của Đoàn Phú làm cho những lời nói vốn dĩ đã trôi đến cổ họng Võ Kỳ Anh lại phải một lần nữa khó khăn nuốt nó trở về.

Đèn đỏ xe dừng lại, Võ Kỳ Anh tình cờ nhìn thấy bên vệ đường có một cửa hàng bán thú cưng. Trong lòng Võ Kỳ Anh liền nghĩ muốn Đoàn Phú mua cho mình một con chó nhỏ, nếu như Đoàn Phú mua cho cậu một con chó nhỏ, cậu nhất định sẽ không để con chó nhỏ đó dễ dàng biến mất. Bởi vì chó nhỏ rất quấn người nếu như cậu có quên mất để nó ở đâu, nó có thể sẽ tìm được đường về nhà, và cậu cũng rất thích nuôi động vật kia mà, với lại ở nhà cũng có chó nhưng là chó săng, không

giống với chó nuôi làm thú cưng, mua một con chó nhỏ về nhà cũng xem như có thêm một thú vui cho cả nhà.

“Anh Phú, em muốn nuôi một con chó!” Võ Kỳ Anh nói khẽ với Đoàn Phú.

“Muốn nuôi một con chó?” Đoàn Phú hơi ngạc nhiên bởi đề nghị này của Võ Kỳ Anh, không phải vì ngạc nhiên vì Võ Kỳ Anh nói muốn nuôi chó, nhưng vì không phải là ở nhà đã có 3 con chó săng giữ nhà rồi sau?

Võ Kỳ Anh gật đầu, Đoàn Phú liền tiếp lời: “Không phải nhà ta đã có chó rồi sau?”

“Uh, đó là chó săng mà, nó khác với chó làm thú cưng”

Đoàn Phú khẽ mỉm cười, nhanh chóng chạy xe đi vào cửa hàng bán thú cưng bên vệ đường:

“Chúng ta vào xem nhé!”

Võ Kỳ Anh gật đầu, bước xuống xe gỡ mũ bảo hiểm ra rồi cùng nhau vào bên trong. Lúc hai người đi gần vào đến cửa, Đoàn Phú nói với Võ Kỳ Anh:

“Chúng ta sẽ mua một con Tibetan Mastiff đem về nhà chúng ta nuôi có được không?”

Võ Kỳ Anh nghe Đoàn Phú nói ra từ ‘nhà chúng ta’ trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng khi nghĩ đến giá của con Tibetan Mastiff kia, Võ Kỳ Anh liền nhíu mày nói:

“Giá của nó cũng không phải rẻ. Anh đừng có mơ mà chọn con Tibetan Mastiff!”

Đoàn Phú buồn cười, nhanh chóng đưa một tay lên khoác vai Võ Kỳ Anh bước vào trong cửa hàng bán thú cưng. Cửa hàng bán thú cưng này rất lớn, Võ Kỳ Anh cứ tưởng cửa hàng đó chỉ bán chó mèo, không ngờ ngoài chó mèo ra còn bán nhiều loại thú cưng khác nữa, có những con Võ Kỳ Anh còn chưa từng thấy qua.

Võ Kỳ Anb đưa mắt nhìn một lượt, ánh mắt tinh ranh đột nhiên dừng lại ở một cái l*иg sắt cách đó không xa. Võ Kỳ Anh nhanh chóng đi đến đó, dùng một ngón tay đưa qua lỗ nhỏ trong l*иg sắt, cố gắng chạm vào người con chó bên trong kia.

“Em muốn chúng ta nuôi Samoyed!”

Đoàn Phú nhìn con chó nhỏ có bộ lông màu trắng đang cố gắng dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của Võ Kỳ Anh, trong lòng Đoàn Phú không hiểu sao lại cảm thấy không vui. Đoàn Phú kéo tay Võ Kỳ Anh về, con chó nhỏ trong l*иg liền không vui kêu lên inh ỏi. Võ Kỳ Anh khó hiểu nhìn Đoàn Phú:

“Sao thế?”

Đoàn Phú nhíu mày:

“Nó liếm tay em kìa”

Võ Kỳ Anh định đưa ngón tay vào trong l*иg sắt nữa nhưng Đoàn Phú lại nhanh hơn một bước nắm lấy tay cậu lại:

“Nước bọt của nó dơ lắm đấy!”

Võ Kỳ Anh mỉm cười liếc nhìn người bên cạnh kia, cậu làm sao mà

không hiểu Đoàn Phú rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, cứng đầu muốn đưa tay vào bên trong:

“Không sao, lát nữa em rửa tay là được!”

Đoàn Phí nhất quyết không để cho con chó kia chạm vào người cậu nhỏ nhà mình, nó đáng yêu như vậy còn biết lấy lòng cậu nhỏ nhà hắn, nếu để cho cậu nhỏ nhà hắn ở chỗ này, chỉ sợ Võ Kỳ Anh chỉ nghĩ đến con chó nhỏ đó mà quên mất hắn. Đoàn Phú dùng sức kéo mạnh Võ Kỳ Anh đi sang chỗ khác, Võ Kỳ Anh buồn cười hỏi Đoàn Phú:

“Không phải anh ghen với một con chó chứ?”

Đoàn Phú có điểm xấu hổ, hắn không thể nhận mình ngay cả một con chó cũng ghen tị được.

————————————–

Thêm Bình Luận