Chương 3

Lời nói của Lâm Y Y thật sự làm tôi bối rối.

Hỏi giáo sư ư?

Hay là hỏi các bạn học khác?

Hai phương án trên đều không khả thi. Bởi vì, người ngồi cạnh tôi - Lâm Y Y - quán quân cuộc thi khoa học cấp tỉnh cũng đã bó tay thì xem ra phương án này không được khả thi cho lắm…

Trong tình thế cấp bách, đột nhiên tôi nghĩ đến một người.

Chính là chiến thần Bắc Đại.

Nếu anh ấy ở đây thì có thể giúp chúng tôi giải quyết câu này một cách ngon ơ rồi.

Tuy nhiên, chuyện hay là… tôi đã chặn người ta rồi!

Đúng lúc này, Lâm Y Y đang nằm bò bên cạnh bàn đột nhiên bật dậy.

“Đúng rồi, còn có...”

“Ai?”

“Đàn anh mà chúng ta gặp ở thư viện lần trước đó, không phải tao đã thêm WeChat sao? Anh ấy cũng học chuyên ngành này, hẳn là sẽ biết mấy cái này.”

Lâm Y Y nói là làm.

Thuận tay liền cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.

Sau một lúc nó hào hứng kéo tay tôi đứng dậy.

“Anh ấy trả lời rồi, lên đường thôi.”

5.

Con bé kéo tay tôi đến khu nhà làm thí nghiệm.

“Bọn họ đang làm thí nghiệm. Chúng ta đứng đây đợi một chút.”

Một lúc sau có rất nhiều người bước ra.

Lúc Y Y đang chuẩn bị kiểm tra WeChat thì đàn anh cũng xuất hiện.

Đàn anh tên Diêm Hạo, nhìn thấy chúng tôi thì liền mở cửa cho chúng tôi vào.

“Bọn em vào phòng thí nghiệm không có vấn đề gì chứ?”

“Thí nghiệm ở trong kia. Chỗ này là nơi thường dùng để thảo luận nên không có việc gì đâu.”

Lâm Y Y trầm trồ vài cái rồi liền kéo tay tôi ngồi xuống.

Diêm Hạo và Lâm Y Y ngồi đối diện nhau, tôi đứng bên cạnh lắng nghe.

Đàn anh đúng là đàn anh, sự uyên bác này đúng là không có cách nào không thừa nhận được.

Qua một lúc, Lâm Y Y có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, dứt khoát gật đầu một cái.

Rất nhanh, cửa phòng thí nghiệm lại được đẩy ra lần nữa.

Người đi vào cùng ba chúng tôi tám mắt nhìn nhau chằm chằm.

“Này Tề Vũ, cậu quay lại rồi à?”

Người đến là đàn anh đẹp trai đeo kính ngồi đối diện với tôi trong thư viện lần trước.

Hoá ra anh ấy tên là Tề Vũ.

Tề Vũ nhìn về phía tôi và Lâm Y Y.

Diêm Hạo thấy vậy liền giải thích: “À, đây là hai đàn em chúng ta gặp ở thư viện lần trước, có vài câu không hiểu nên đến hỏi tao.”

“Ừm.”

Vẫn là thái độ tỉnh bơ và lạnh lùng.

Tôi và Lâm Y Y nhìn nhau.

“Vậy thì, cảm ơn đàn anh đã chỉ bảo bọn em. Giờ bọn em cũng phải trở về rồi.”

“Không có việc gì. Mà nhân tiện, phòng thí nghiệm của bọn anh đang thiếu trợ lý, các em có hứng thú không?”

Diêm Hạo cao hứng nói.

Câu nói đó khiến Lâm Y Y và tôi sửng sốt.

Sau đó, tôi liền nhận ra Tề Vũ đứng không xa đang cau mày lại.

Tôi vốn dĩ định từ chối, nhưng chưa kịp lên tiếng thì con bé Y Y đã nhanh nhảu đáp: “Có chứ ạ. Ngôn Ngôn, đi đi đi, mau thêm WeChat của đàn anh đi.”

Trong khi tôi còn chưa kịp tiêu hoá diễn biến của câu chuyện thì Lâm Y Y đã đẩy tôi về phía trước, đồng thời nháy mắt với tôi.

Sao tôi có cảm giác nó đang đẩy tôi lên lưng cọp vậy.

Tôi cười khan rồi đi đến chỗ Diêm Hạo và Tề Vũ.

Diêm Hạo thì rất vui vẻ, còn hào phóng tặng thêm một nụ cười.

Còn Tề Vũ thì, tôi đoán có vẻ anh ấy sẽ từ chối.

Chắc là từ chối rồi. Khi tôi đang đi đến chỗ anh ấy, anh ấy liếc nhìn tôi.

Khi anh ấy vừa định lên tiếng từ chối thì đưa mắt nhìn xuống thấy mã QR và ảnh đại diện của tôi thì anh ấy sững sờ trong giây lát.

“Đây là WeChat của em?”

Anh ấy đột nhiên cau mày rồi ngước nhìn tôi.

“À à… vâng ạ. Có chuyện gì sao?”

“Em tên gì?”

“Nhan Ngôn Ngôn.”

“...”

Ngay khi tôi vừa nói xong, Diêm Hạo, người đứng bên cạnh đột nhiên bật cười.

Tề Vũ vẻ mặt không nói nên lời.

Tôi ngượng ngùng nói: “Hai anh cũng có thể gọi em là Nhan Ngôn.”

Lúc này, Tề Vũ lại hỏi tiếp: "Em đến từ đâu?"