Chương 2: Đại ngốc.

Mễ Dư nghĩ đến đó liền ngao ngán lắc đầu rồi đặt cuốn sổ về lại vị trí cũ, tiếp tục dọn dẹp phòng ngủ của cả hai, chuyện ly hôn hay liệt chân gì đó tạm thời gác sang một bên đã.

Cứ thế một ngày lặng lẽ trôi qua, quay về với thực tại, cậu dùng đôi tay mảnh mai lăn bánh về phía phòng khách, từ từ cầm chiếc điện thoại lên.

Cậu bấm số gọi cho người bạn thân thiết, tiếng chuông vang lên vài tiếng liền nghe tiếng “bíp”. Một chất giọng đầy năng động, hét thật to vào điện thoại: “A! Tiểu Dư cuối cùng cậu cũng chịu nhớ tới người bạn này là tớ rồi!”

Mễ Dư sững sờ một chút rồi bật cười thành tiếng đáp lại: “Phải phải, tớ nhớ tới người bạn ngốc của tớ rồi đây~”

Giọng cậu ta liền trầm xuống, nghe như giận dỗi: “Cậu chỉ biết trêu ghẹo tớ thôi!”

Cậu tiếp tục chọc ghẹo Trần Lâm: “Được rồi, cậu không có ngốc, cậu chỉ là một tên đại ngốc mà thôi!”

Trần Lâm như nổi cơn thịnh nộ mà quát lớn vào điện thoại: “Tớ không phải! Cậu chờ đó tớ sẽ tới cắn chết cậu!”

Cậu phì cười: “Không chừng người bị cắn sẽ là cậu đó, mau mau tới đây tỉ thí một trận!”

“Tớ không chịu thua, cậu cắn một cái, tớ cắn hai cái!” - Cậu ta xì khói đáp lại.

Một màn tí thỉ võ mồm diễn ra khốc liệt, hai bên lời qua tiếng lại suốt nửa tiếng đồng hồ những mãi vẫn không thể phân thắng bại, Mễ Dư chỉ đành bất đắc dĩ gạt qua rồi bình tĩnh nói: “Tớ không đùa nữa, Lâm Lâm cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”

Có lẽ do nghe thấy giọng cậu có chút thay đổi, Trần Lâm cũng mau chóng hắng giọng: “Có chuyện gì sao?”

Cậu không nhanh không chậm đáp lại: “Ừm, cậu có thể làm cho tớ một đơn ly hôn được không? Tớ muốn ly hôn với Cố Vực nhưng.. đôi chân này không thể.”

Sự tĩnh lặng lại lần nữa lấp đầy căn nhà, người bạn phía bên kia điện thoại dường như rơi vào sững sờ, mãi một lúc sau cậu ta mới trả lời lại: “Cậu.. không đùa đó chứ? Chẳng phải anh ấy đã chăm sóc cậu suốt 3 năm nay sao?”

Cậu thầm nghĩ rồi lắc đầu như đã hạ quyết tâm mà trả lời: “Phải, nhưng cũng vì chuyện đó nên tớ đã luôn không dám mạnh mẽ đối mặt với nó, nhận được sự trả ơn của anh ấy cũng không phải điều tốt lành gì cả, tớ rất áp lực với nó.”

Trần Lâm: “Tớ không hiểu.”

Cậu im lặng một chút rồi đáp: “Sau khi ly hôn tớ sẽ kể.. thật đấy.”

Sau một hồi thảo luận, Trần Lâm cuối cùng cũng chấp nhận làm đơn ly hôn giúp cho cậu, cậu ta hứa sẽ có ngay trong chiều nay.

Mễ Dư lần nữa cảm thấy mừng rỡ, ý cười mờ nhạt thoáng hiện trên đôi môi nhỏ.