Chương 2: Địa Phủ Đầy Ngập Khách, Quỷ Hồn Trú Nhân Gian (2)

Nửa năm trước, hắn phát hiện trong thức hải của mình có một tấm bia cổ đứt gãy, trên bia cổ chỉ có hai chữ: Giới Bia.

Thông qua Giới Bia, hắn lại xuyên về quê quán Lam Tinh của mình, nhưng phát hiện nơi này sớm đã biến thành thế giới giống như tận thế.

Người sau khi chết, âm hồn bất tán, lưu lại ở nhân gian, trở thành cô hồn dã quỷ, hút nguyên khí người sống.

Giống như trên báo chí nói, Minh Nhật giáng lâm, toàn bộ thế giới biến thành Luyện Ngục, Địa Phủ đầy khách là mối họa, quỷ hồn thường trú nhân gian.

- Ài!

Từ Lạc thở dài.

Hắn vừa đứng lên lại cảm giác không đúng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, nơi xa có một âm hồn hóa thành hắc phong lao tới bên này.

- Lại tới? Thật không dứt sao?

Từ Lạc theo bản năng chuẩn bị chạy trốn, lại phát hiện chỉ có một âm hồn, không khỏi cười lạnh nói:

- Nếu các ngươi đánh hội đồng, ta không chơi lại, nhưng chỉ một mình ngươi, cũng dám đến hút nguyên khí của ta? Sợ rằng ngươi không biết, Từ lão ma ta cũng không phải ăn chay!

Ngay sau đó.

Hắn đưa tay vẫy một cái, mười lá cờ trận kỳ đủ mọi màu sắc bỗng dưng xuất hiện.

Trận kỳ này không lớn, chỉ dài hơn một thước, cán bằng gỗ hòe, cờ dùng vải bố, sau khi xuất hiện thì lấy Từ Lạc làm trung tâm, cắm ở bốn phía.

Mắt thấy âm hồn sắp đánh tới, hắn tranh thủ thời gian bấm pháp quyết, hét lớn:

- Lên!

Xoạt!



Mười trận kỳ đón gió căng phồng, tách ra hào quang chói mắt, quang hoa như liệt hỏa cháy hừng hực, phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt, hóa thành từng con Hỏa Xà đánh tới âm hồn bị vây ở trong trận pháp.

Xi xi xi...

m hồn thiên biến vạn hóa, giãy dụa kịch liệt, phát ra tiếng rít chói tai.

- Thu cho ta!

Hắn đưa tay tế ra một cái Hồn Đỉnh, trực tiếp thu âm hồn vào bên trong, trong đỉnh có khắc trận pháp, mặc cho âm hồn giãy dụa như thế nào cũng không thoát được.

- Tính toán thời gian, ta bái vào môn hạ của Xích Luyện lão nhân đã nửa năm, tay nghề bắt hồn càng ngày càng thành thạo.

- Cũng may thế giới này khắp nơi đều là âm hồn người chết, bằng không ta phải ở thế giới kia rút âm hồn của phàm nhân.

- Tháng này thu hoạch cũng không tệ, bắt được 39 âm hồn, nhiều gấp đôi so với tháng trước.

Nhìn từng âm hồn giãy dụa ở trong đỉnh, Từ Lạc hài lòng gật đầu:

- Trở về nộp cho Xích Luyện lão nhân hai ba con, còn lại dùng để tu luyện, không có gì bất ngờ mà nói, lần này mình hẳn có thể đột phá Dưỡng Khí, trực tiếp tiến vào cảnh giới Hóa Khí.

Sau khi thu Hồn Đỉnh vào túi trữ vật, vung tay vẫy một cái, mười trận kỳ bay về, hắn hưng phấn nói:

- Chờ ta tiến vào Hóa Khí cảnh, thì có thể tế luyện mười trận kỳ này thành m Sát Hồn Khôi Kỳ, đến lúc đó sẽ bố trí được Thập Phương Phệ Hồn Trận.

m Sát Hồn Khôi Kỳ cần tế luyện rất nhiều âm hồn, đối với tu sĩ Ma Đạo khác mà nói, âm hồn là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Nhưng đối với Từ Lạc, ở thế giới âm hồn bay đầy trời này, giống như bảo khố lấy hoài không hết.

Đừng nói tế luyện m Sát Hồn Khôi Kỳ, dù tế luyện Quỷ Hồn Phiên mà tu sĩ Ma Đạo nghe tin cũng sợ mất mật trong truyền thuyết cũng dễ như trở bàn tay.

- Thiên thời địa lợi nhân hòa, Từ Lạc ta chiếm hết, nếu lần này còn không tu thành Ma Đạo lão tổ mà nói, thì thật có lỗi với sự hậu ái của lão thiên gia! Hê hê hê!



- Không đúng, Ma Đạo lão tổ phải cười kiểu này, khặc khặc...

Thu áo khoác cao bồi trên người vào túi trữ vật, lại đổi áo bào đen, tâm niệm khẽ động, cả người hắn biến mất vô tung vô ảnh, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua, chỉ có tiếng cười điên khùng kia còn quanh quẩn giữa núi rừng.

Sáng sớm, mặt trời mới lên.

Lão Hòe Lĩnh tràn ngập mây mù, ánh nắng vương vãi, giống như tiên hà mờ mịt biến hóa.

Trong một động quật.

Từ Lạc ngồi xếp bằng, một Hồn Đỉnh màu đỏ đen chầm chậm xoay tròn ở trên đỉnh đầu, thân đỉnh hiện ra từng đường vân huyền diệu như ẩn như hiện.

Từng sợi tinh hoa âm nguyên do âm hồn luyện hóa thành, giống như hắc vụ nồng đậm từ trong miệng đỉnh tràn ra, trực tiếp chảy xuôi xuống.

Theo hắn không ngừng hô hấp, hắc vụ từ thất khiếu chui vào trong cơ thể hắn.

Khi tốc độ xoay tròn của Hồn Đỉnh càng ngày càng chậm, trong đỉnh cũng không còn tinh hoa âm khí tràn ra, Từ Lạc mở mắt, con ngươi đen như mực, bên trong lấp lóe u quang, trên mặt tràn đầy vẻ kích động không cách nào che giấu.

- Đây là... Đã đột phá?

Có lẽ do khó tin, Từ Lạc cẩn thận cảm thụ pháp lực mênh mông trong cơ thể, mừng rỡ nói:

- Linh khí trong cơ thể đều bị luyện hóa thành pháp lực, xác thực đã đột phá Hóa Khí cảnh!

Nhanh!

Quá nhanh!

Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!

- Khó trách tu sĩ Ma Đạo ở bên ngoài như chuột chạy qua đường, người gặp người gϊếŧ, lại vẫn có nhiều người tu luyện Ma Đạo như vậy, tốc độ tu luyện này... quá khủng bố.