Chương 4: Bug Trong Tay, Có Gì Phải Sợ! (2)

Ma Đạo làm việc, chính là dứt khoát như vậy, trực tiếp như vậy, không có bất kỳ quy củ loè loẹt gì, tài giỏi thì sống, phế vật nên chết.

- Tháng này rút được bao nhiêu âm hồn.

Hoàng Xảo Xảo đứng ở cửa ra vào, khóe miệng cười lạnh nhìn chằm chằm hắn:

- Lấy ra để cho ta nhìn xem.

Từ Lạc cúi đầu, giả bộ như không nghe thấy.

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, có giang hồ liền có mạnh yếu, có mạnh yếu thì có bắt nạt.

Chỉ là so với tông môn Tiên Đạo thì bên Ma Đạo bắt nạt càng trực tiếp, càng trần trụi, không thèm che giấu.

Như Hoàng Xảo Xảo này, nhập môn tương đối sớm, ỷ có mấy phần tư sắc, cấu kết với đại sư huynh, ở Lão Hòe Lĩnh muốn làm gì thì làm.

Nữ nhân này thích làm nhất là bắt nạt sư đệ mới nhập môn, để người khác nịnh nọt bợ đỡ nàng, nhất định phải nghe mệnh lệnh của nàng, không chỉ vậy, mỗi tháng còn phải nộp cho nàng một âm hồn.

Nếu không xu nịnh?

Không giao âm hồn?

Không phải móc mắt cũng là lột da.

Nơi này là Lão Hòe Lĩnh, không có người quan tâm đến sự sống chết của ngươi, Xích Luyện lão nhân chỉ thu âm hồn, mặc kệ hết thảy cái khác, nói là đệ tử ký danh, kỳ thật chỉ là công cụ rút hồn hình người mà thôi.

Bởi vì phần lớn thời gian Từ Lạc đều ở Lam Tinh, Hoàng Xảo Xảo tìm không thấy hắn, bằng không chỉ sợ hắn không sống tới hiện tại.

- Ha ha, sư đệ, sư tỷ thích cỗ quật cường trên người ngươi.

Hoàng Xảo Xảo đi tới, ngồi trên ghế đá, cặp đùi đẹp bắt chéo lên nhau, cười tủm tỉm nhìn Từ Lạc:

- Hôm nay, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, quỳ xuống, liếʍ sạch sẽ ngón chân của ta, về sau mỗi tháng nộp cho ta một âm hồn, sư tỷ cao hứng, có lẽ sẽ cho ngươi một con đường sống.



Từ Lạc không sợ chút nào, mỉm cười nhìn nàng:

- Nếu ta không giao thì sao?

Một âm hồn, đối với hắn mà nói căn bản không phải vấn đề, đừng nói một con, dù mười con trăm con cũng không là gì.

Nhưng hắn một con cũng không muốn giao.

Giao cho Xích Luyện lão nhân, là vì tu luyện chút pháp môn Ma Đạo, giao cho Hoàng Xảo Xảo tính là con mẹ gì?

Làm liếʍ cẩu?

Ngại quá.

Lưỡi của hắn không tốt lắm, không làm liếʍ cẩu nổi, liếʍ cái khác còn được, khặc khặc.

Huống chi, ở tông môn Tiên Đạo ẩn nhẫn năm sáu năm, ra vẻ đáng thương năm sáu năm, đến Ma Đạo, hắn không muốn rút đầu rụt cổ, càng không muốn làm cháu trai cho người khác.

- Hừ!

Hoàng Xảo Xảo lập tức đứng dậy, một chưởng đánh nát bàn đá, dùng tay chỉ Từ Lạc, uy hϊếp nói:

- Nếu ngươi không giao, hôm nay ta để ngươi chết không có chỗ chôn!

- Sư tỷ, ngươi không cần hù dọa ta, nếu ta sợ, lúc trước đã không bái vào Lão Hòe Lĩnh.

- Tốt! Đây là chính miệng ngươi nói, ta cho ngươi biết, đừng tưởng có kỹ nữ họ Đồng kia bảo kê thì muốn làm gì thì làm, đừng nói bây giờ nàng chưa trở về, dù cho trở về, ngươi cũng sẽ chết không nghi ngờ!

Đi đến cửa ra vào, có lẽ nhớ tới cái gì, Hoàng Xảo Xảo xoay người, mỉm cười, nghiền ngẫm nói:

- Ta đã không kịp chờ đợi muốn nhìn, chờ lát nữa sư phụ làm sao hút huyết nhục của ngươi, luyện hóa âm hồn ngươi! Ha ha ha ha...



Hoàng Xảo Xảo mang theo cái đuôi của nàng rời đi, Từ Lạc không khỏi lâm vào trầm tư, nội tâm ẩn ẩn có loại dự cảm bất tường.

- Tiện nhân kia như ăn chắc ta, hơn nữa nghe điệu bộ, tựa hồ rất chắc chắn, thời điểm nộp âm hồn, Xích Luyện lão nhân nhất định sẽ gϊếŧ chết ta.

- Chẳng lẽ trong tay nàng có nhược điểm gì của ta?

Từ Lạc suy nghĩ, lại nghĩ không ra mình có nhược điểm gì.

Từ khi bái vào môn hạ của Xích Luyện lão nhân, mỗi tháng đều vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ có cử động thất thường gì.

- Ta xem như công cụ rút hồn rất tốt, đối với Xích Luyện lão nhân mà nói là có giá trị lợi dụng, hắn không có lý do gì gϊếŧ ta.

- Chẳng lẽ có liên quan tới Đồng Thiên Thiên?

Nhớ tới Đồng Thiên Thiên, Từ Lạc nhịn không được lắc đầu.

Đồng Thiên Thiên cũng là đệ tử của Xích Luyện lão nhân, hơn nữa rất được hoan nghênh, chính vì vậy mới bị Hoàng Xảo Xảo ghen ghét.

Hắn biết rõ, Hoàng Xảo Xảo vẫn muốn gϊếŧ mình, trừ không chịu làm liếʍ cẩu cho nàng, còn có một nguyên nhân, là nghĩ hắn là liếʍ cẩu của Đồng Thiên Thiên.

- Tiện nhân này không dám động Đồng Thiên Thiên, cho nên vẫn muốn gϊếŧ chết mình xả giận.

- Thế nhưng nàng đến cùng dùng chiêu gì mới có thể để Xích Luyện lão nhân gϊếŧ chết mình?

- Chờ chút!

Từ Lạc nhớ tới một chuyện rất quan trọng, lập tức cảm giác có chút không ổn:

- Chẳng lẽ nàng biết thân phận của ta? Bái Xích Luyện lão nhân làm thầy là có mưu đồ? Không có khả năng? Chuyện này ta chưa bao giờ nói với người khác, nửa năm qua, nữ ma đầu kia cũng không tìm ta, hiện tại sống hay chết cũng không rõ ràng, Hoàng Xảo Xảo căn bản không có khả năng biết.

Không nghĩ ra được, Từ Lạc cũng lười tiếp tục nghĩ.

Dù Hoàng Xảo Xảo thật sự bắt được nhược điểm gì, hoặc Xích Luyện lão nhân thật sự muốn gϊếŧ hắn thì Từ Lạc cũng không có gì phải sợ.