Chương 14: Một Người Vì Sống Sót, Chuyện Gì Cũng Có Thể Làm Được

"Tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Nhìn thấy mấy đại hán đằng trước kia không. Bọn họ chặn ở phía trước, không ai có thể vượt qua bọn họ. người muốn vượt qua bọn họ lên trước, không phải bị đánh một trận thì là bị đánh hai trận.

Mấy người đi phía trước, chờ bọn họ tìm đồ ăn trong lòng sông ở phía trước sông mới cho phép đến lượt mấy người già yếu, cô nhi quả mẫu, thế lực mỏng yếu bọn ta đi nhặt đồ thừa lại.

Không phải ta không muốn, mà là bọn ta không có bản lĩnh đó." Hoàng Bách tự cho là đúng nhắc nhở, trong mắt đại gia kia cười nhạo nói một câu.

Biện pháp này, cứ như không ai nghĩ tới vậy, ai xem thường ai vậy chứ!

"Ặc!" Vẻ mặt Hoàng Bách lúng túng chắp tay với đại gia kia, sau đó xoay người đi về hướng cả nhà bọn họ.

Kể từ khi chạy nạn, Hoàng Bách bắt gặp không ít tình cảnh thê nhi ly tán, cửa nát nhà tan.

Một người vì sống sót, chuyện gì cũng có thể làm được.

Hắn ta không thay đổi được, cũng không có cách nào thay đổi, chuyện mình cần làm chính là khiến cho mình và người nhà cố gắng sống sót trước tai họa này.

"Cha, nghe đại gia kia nói, đi dọc theo bờ sông này là hướng tới Ngư Thủy phủ.

Màu xanh biếc xuất hiện xung quanh càng nhiều, cùng với nước chảy trong sông cũng càng lớn, cho thấy chúng ta chạy cách quê càng ngày càng xa.

Chờ xung quanh khôi phục non sông nước biếc, lại tìm được thôn trấn chính là nơi chúng ta đặt chân an cư lập hộ.

Có điều trước đó chúng ta phải cẩn thận mấy hán tử phía trước.

Nghe đại gia kia nói, mấy hán tử kia chặn đường, chờ sau khi bọn họ tìm kiếm thức ăn ở lòng sông phía trước xong mới cho phép tới lượt người già yếu, cô nhi quả mẫu, thế lực mỏng yếu đi nhặt.



Không ai được vượt qua bọn họ, người muốn vượt qua bọn họ đi trước không phải chịu một trận đánh thì chính là chịu hai trận.

Hiện tại trong chạy nạn không có ai quản, cho dù đánh chết cũng xem như bản thân xui xẻo, càng không có ai sẽ xen vào việc của người khác." Hoàng Bách nói tin tức hắn ta thăm dò được cho người Hoàng gia.

"Sao những người đó có thể ngang ngược như vậy, đồ trong lòng sông này không có chủ, ai nhặt được thì thuộc về người đó, sao bọn họ lại chiếm đoạt, đợi bọn họ nhặt xong mới đến lượt người khác chứ? Thế chẳng phải không cho người khác đường sống hay sao?" Hoàng Tử Uyển lập tức phẫn nộ, bất bình thay mọi người.

"Đại tỷ! Từ xưa đến nay người không vì mình trời tru đất diệt, người lòng dạ hiểm ác chỗ nào cũng có.

Chỉ có tình yêu của cha mẹ mới là to lớn vô tư, có thể vì con cái chúng ta mà hiến dâng tất cả.

Huống chi ở đây thiếu thốn thức ăn, để có thể sống sót, con người có thể làm bất kỳ chuyện gì. Bọn họ không ăn thịt người thì vẫn còn có chút nhân tính rồi.

Chúng ta không quản được những người khác, chúng ta và bọn họ chỉ có thể nước sông không phạm nước giếng, nếu bọn họ chọc tới chúng ta, cả nhà chúng ta nhiều nam đinh như vậy, không thể nhượng bộ nửa bước.

Nếu nhượng bộ sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta mềm yếu dễ bắt nạt, ai cũng có thể tùy tiện cắn một cái." Hoàng Tử Tô nhìn mấy hán tử đi trên cùng ở bờ sông trước mặt, trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm, cả nhà bọn họ sẽ "giao tiếp" với những người đó.

"Tô Tô, ngươi đừng sợ, Nhị ca bảo vệ ngươi, một mình ta có thể đánh mấy người." Hoàng Mạch Đông vỗ l*иg ngực mình bình bịch đảm bảo với Hoàng Tử Tô.

"Tô Tô, cha cũng sẽ bảo vệ con, sẽ không để cho con chịu bất kỳ thương tổn gì." Lúc Hoàng Bách nghe thấy khuê nữ mình nói chỉ có tình yêu của cha mẹ mới là to lớn vô tư, có thể vì con cái chúng ta hiến dâng tất cả, cả người nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức hiến dâng tất cả.

"Còn Đại bá nữa."

"Còn có Nhị bá."

"Còn ta nữa." Hoàng Thiên Đông nói.

"Còn có bọn ta." Hai huynh đệ Hoàng Bạch Truật, Hoàng Thương Truật đồng thanh bảo.