Chương 30: Công Nhận

"Xong rồi, xương đã nối xong, hai tháng sau mới có thể tháo tấm ván này xuống, xem thử tình trạng sau đó thế nào."

"Gia gia, cháu đã kê đơn thuốc xong rồi." Hoàng Tử Tô cũng đã kê xong đơn thuốc, đưa cho Hoàng Dược Tử.

"Ừm! Kê đơn hoạt huyết hóa ứ*, ngã bị thương, lại dùng thêm các vị thuốc tăng trợ giúp chính khí*, bệnh nhân uống cũng không dễ thương tổn đến chính khí, tạo thành không còn chút sức lực nào, đầu óc choáng váng. (*Hoạt huyết hóa ứ: lưu thông huyết dịch, tiêu tan máu ứ đọng; chính khí: sức đề kháng.)

Cách dùng, liều lượng dùng phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, phương thuốc này sử dụng bổ ích dược*, ôn hòa cân bằng, giá tiền bình thường, cũng rẻ hơn so với các dược liệu cùng cùng loại.

(*Loại thuốc Đông y có tác dụng chủ yếu là bổ sung hao hụt vật chất trong cơ thể, tăng cường chức năng hoạt động của cơ thể, nâng cao khả năng kháng bệnh, loại bỏ các chứng suy yếu.)

Cho dù là gia gia kê phương thuốc này cũng chỉ có thể kê thành như vậy. Không tệ không tệ." Hoàng Dược Tử nhìn phương thuốc Tô Tô kê một lần, lúc thấy nàng hình thành thủ pháp kê phương thuốc đặc biệt của mình, phương thuốc kê ra rẻ hơn phương thuốc khác, lại đảm bảo dược hiệu, còn cân nhắc cho tiền bạc của bệnh nhân thì hài lòng gật đầu nhẹ.

"Tống gia gia, một liều thuốc này, ba chén nước sắc thành một chén, lúc sắc thuốc nấu lần thứ hai, hòa với lần thứ nhất chia làm hai lần sử dụng.

Bã thuốc nấu xong kia ngươi cũng không cần vứt đi, có thể chà tay hoặc ngâm chân.

Những dược liệu này phần lớn có tác dụng hoạt huyết thông kinh lạc, ngâm chân có lợi cho các ngươi hóa giải mệt nhọc sau khi làm việc ban ngày, cải thiện giấc ngủ." Hoàng Tử Tô nhận lấy phương thuốc từ trong tay Hoàng Dược Tử, sau khi nàng đưa cho Tống thúc kia thì dặn dò rõ ràng.

"Đa tạ Hoàng lão đại phu, Hoàng đại phu, Hoàng cô nương." Tống thúc kia cực kỳ cảm ơn ba người Hoàng gia, không chỉ chữa cho cánh tay của ông ta mà còn không tốn một đồng.



"Trang trưởng thôn, bây giờ bọn ta có thể có tư cách ở lại thôn của các ngươi chưa?" Hoàng Dược Tử sờ lên chòm râu dê của mình, dáng vẻ như một thế ngoại cao nhân hỏi Trang trưởng thôn.

"Xin Hoàng lão đại phu thứ lỗi, lúc trước ta kêu các ngươi chứng minh bản thân cũng là bất đắc dĩ.

Hoàng lão đại phu cả nhà các ngươi có y thuật, tất nhiên rất có tư cách ở lại thôn của bọn ta.

Ngày mai ta sẽ lên nha môn ở trấn trên để hộ tịch của cả nhà các ngươi ở thôn bọn ta." Tất nhiên Trang trưởng thôn trăm ngàn phần đồng ý, lúc trước là Hoàng gia muốn tới xin ở lại thôn của bọn họ, bây giờ là Trang trưởng thôn muốn nhanh chóng tiến hành việc cho Hoàng gia ở lại.

Tránh cho xuất hiện việc này ngoài ý muốn khiến Hoàng gia chạy mất.

"Hoàng gia Nhị thúc, Mạch Đông, Tô Tô cô nương, cha ta kêu ta mang chút thức ăn qua cho nhà mọi người. Nếu không đủ mọi người cứ nói với ta, những thứ khác thì khó mà nói, chứ thức ăn này gì đó, vào lúc này trong ruộng của mỗi nhà đều có rất nhiều.

Nếu không ăn hết mà để già, đến lúc đó bỏ đi rất tiếc.

Đồ trong cái sọt này là Tống gia gia đưa tới, ông ấy nói cảm ơn Hoàng đại phu bó xương cho Tống gia gia, những thứ này xem như thù lao hôm nay Hoàng đại phu trị liệu cho Tống gia gia.

Tống gia gia nói mọi người cũng bận rộn nên không đích thân tới đây nói cảm ơn, chờ mọi người thu xếp xong rồi, ông ấy lại đích thân tới nhà thăm hỏi." Trang Tiểu Hà cầm theo đồ đi tới hậu viện nhà bọn họ, thấy ba người Hoàng gia Nhị thúc đi trước mặt, hắn ta lấy đồ đựng trong hai cái sọt để trước mặt Hoàng gia Nhị thúc, chỉ vào đồ trong hai cái sọt rồi vội vàng giải thích.