Chương 32: Thương Lượng Xây Nhà

"Gia gia, cháu trái lại có ý tưởng, nhưng không biết có nên nói hay không." Hoàng Tử Tô thấy cả nhà thương lượng sau này sống thế nào cũng không giải quyết được cảnh khốn khó trước mắt, cũng không thương lượng ra được biện pháp gì tốt thì không nhịn được lên tiếng.

"Tô Tô, cháu có chuyện gì cứ nói thẳng, không chừng ý tưởng của cháu còn tốt hơn gia gia và Đại bá của cháu." Hoàng Trương thị thấy Tô Tô có ý tưởng thì cười sờ đầu Hoàng Tử Tô, kêu nàng có việc gì thì cứ nói thẳng.

Từ nhỏ Tam tôn nữ của mình đã thông minh, hiểu lý lẽ, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nói không chừng nó thật sự có biện pháp gì tốt có thể giải quyết vấn đề ăn uống ở của bọn họ.

"Đầu tiên nói về vấn đề chỗ ở, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, chỉ có ở nhà mình mới là thoải mái nhất, ở nhờ nhà người khác khiến nhà mình thấp hơn người khác một cái đầu.

Chúng ta có thể thương lượng với Trang trưởng thôn một chút, nhờ trưởng thôn tập hợp thôn dân xây nhà cho chúng ta, nhưng chúng ta không bao ăn uống của người xây nhà.

Đổi thành, lần này người tới xây nhà giúp chúng ta, sau này nhà của chúng ta sẽ xem bệnh miễn phí cho thôn dân tới xây nhà cho chúng ta ba lần, còn bao dược liệu.

Gia gia, nãi nãi, hai người cảm thấy thế nào?"

"Ý tưởng này của Tô Tô rất tốt." Hoàng Trương thị nghe xong, lời này của tôn nữ của mình đã nói tới trong lòng mình rồi, tất nhiên bà vô cùng tán thành ý tưởng này của Tô Tô.

Về phần xem bệnh bao dược liệu, đây cũng là chuyện dễ như trở tay với nhà bọn họ, còn muốn dễ dàng hơn thôn dân xây nhà cho nhà bọn họ.

"Khuê nữ, ý tưởng này của con rất tốt, ở đây xem bệnh đắt, đại phu ít, uống thuốc lại không rẻ, chắc hẳn thôn dân trong thôn sẽ không từ chối đề nghị này." Hoàng Bách nghe thấy lời này của khuê nữ nhà hắn ta thì hai mắt sáng lên nói.

"Chuyện này có thể thực hiện."



"Về phần kiếm tiền thì càng đơn giản, trong ngọn núi này mọc đầy hoa cỏ cây cối, chắc hẳn cũng mọc không ít dược liệu.

Cả nhà chúng ta dược liệu gì mà không biết chứ! Ngày mai có thể lên núi hái thuốc, sẵn tiện tìm thức ăn.

Sau khi nhà chúng ta hái thuốc bào chế xong, không chỉ có thể kê cho bệnh nhân chúng ta xem bệnh uống, nếu muốn kiếm tiền nhanh thì còn có thể bán thẳng cho hiệu thuốc ở trấn trên, tích góp tiền rất nhanh, có lẽ sang năm là chúng ta có thể lại ở nhà ngói lớn gạch xanh rồi.

Về phần hai người gia gia và Đại bá cũng không cần tới trấn trên bày sạp xem bệnh cho người ta gì đó.

Chúng ta cứ nhờ Trang trưởng thôn tuyên truyền cho chúng ta, chuyện này còn nhanh và mạnh hơn hai người tới trấn trên bày sạp xem bệnh.

Có điều, thu phí à? Vẫn phải hơi rẻ, trấn trên ra ngoài tới khám bệnh tại nhà mỗi lần một trăm đồng trở lên, chúng ta dứt khoát giảm phân nửa, ra ngoài đến khám bệnh tại nhà năm mươi đồng một chuyến.

Ngoài ra mua thuốc, chúng ta có thì mua của chúng ta, chúng ta không đủ lại để cho bệnh nhân tới trấn trên bốc thuốc.

Tích lũy danh tiếng với người ta từ từ trước, sau khi có danh tiếng, tiền xem bệnh, tiền thuốc cũng có thể chậm rãi tăng lên." Hoàng Tử Tô thấy gia gia ra hiệu cho mình nói tiếp thì thong thả nói.

"Ý tưởng này rất tốt, có thể làm như vậy." Hoàng Dược Tử nghe xong thì hai mắt sáng rõ, vỗ tay kêu to tốt.

"Đợi lát nữa ta sẽ đến gặp trưởng thôn để bàn bạc với ông ấy về ý tưởng vừa rồi của Tô Tô.

Ngày mai, ngoại trừ Lão Tam đi lên trấn và lão bà tử ở nhà, mọi người kể cả ta đều lên núi hái thuốc đi.