Chương 36: Tìm Nền Móng

"Đi đi đi, lên núi hái thuốc đi." Hoàng Liên nhìn khuôn mặt hổ của cha, hôm nay dù hắn ta có nói thế nào thì chỉ sợ là cũng không chạy thoát được. Hoàng Liên cam chịu số phận đeo sọt lên đi ra ngoài trước.

"Tô Tô, hai bà cháu chúng ta cũng đi xung quanh nhìn xem thử, tìm chỗ tốt để xây dựng nhà của chúng ta." Sau khi Hoàng Dược Tử và những người khác lên núi hái thuốc, Hoàng Trương thị cũng gọi Hoàng Tử Tô đi ra ngoài tìm kiếm đất nền xây nhà cho bọn họ.

Cửa sau của hậu viện nhà Trang trưởng thôn mở, cả nhà Hoàng gia có thể đỉ ra ngoài, không cần đi ra từ cửa chính.

Hoàng Tử Tô đi ra từ hậu viện Trang gia, nhìn thấy non xanh nước biếc của Vân Hà thôn, phong cảnh động lòng người. Nhà của các thôn dân đều được xây dựa lưng vào núi, nước trong xanh và phong cảnh dễ chịu, một con đường nhỏ lát đá xanh rộng hơn một trượng uốn lượn thông vào trấn.

Dưới con đường nhỏ là từng khối ruộng nước đã được mở mang, trên dốc cao phía sau ruộng nước là từng mẫu ruộng cạn.

"Tô Tô, cháu có cách gì để Nhị thúc của cháu đừng lười biếng như vậy nữa được không?" Hai bà cháu Hoàng Tử Tô khoác tay nhau đi dọc theo con đường đá xanh của Vân Hà thôn. Hoàng Trương thị nghĩ đến tính tình của Nhị nhi tử, bà thở dài một hơi hỏi Hoàng Tử Tô.

"Nãi nãi, thật ra cháu có một cách, chỉ là cần người và gia gia phối hợp, cháu đoán ít nhất có một nửa khả năng có thể có tác dụng, thay đổi được tính tình của Nhị thúc." Hoàng Tử Tô kéo cánh tay Hoàng Trương thị đi về phía trước, nàng đưa hai mắt nhìn quanh quan sát địa hình nói.

Còn về những thôn dân của Vân Hà thôn gặp trên đường, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, dù có quen biết hay không nàng đều mỉm cười gật đầu nhẹ với họ, xem như là chào hỏi lịch sự.

"Biện pháp gì? Cháu nói nghe thử xem." Hoàng Trương thị nghe tôn nữ nói có cách trị được tính tình của Nhị nhi tử, bà vội vàng hỏi.

Lúc trước khi vẫn chưa chạy nạn, bà và lão già nhà mình cũng đã trị cho Nhị nhi tử, nhưng đáng tiếc là không có tác dụng.



"Nãi nãi nghe cháu nói, đến lúc đó cháu sẽ nói như vậy với Nhị bá, người và gia gia…" Hoàng Tử Tô thì thầm vào tai Hoàng Trương thị một lúc lâu, bày mưu tính kế cho Hoàng Trương thị để đến lúc đó tiện đánh yểm trợ cho nàng.

"Làm như vậy có được không? Trước kia ta và gia gia cháu cưỡng ép Nhị bá cháu đi làm việc, Nhị bá của cháu đều nghĩ hết mọi cách để giở trò trốn tránh.

Chiêu này phô trương như vậy, Nhị bá của cháu có thể mắc lừa à." Hoàng Trương thị nghe ý tưởng của Tô Tô, bà không chắc chắn nói.

"Nãi nãi, con người Nhị bá thông minh, nhưng thường người thông minh đều suy nghĩ nhiều.

Người như vậy một khi càng nghĩ nhiều sẽ càng nghĩ đến sợ hãi tột cùng, đến lúc đó, cháu sợ bá ấy sẽ tự hù bản thân, sẽ tự suy nghĩ thông suốt.

Hôm nay chúng ta thử một chút là biết, nếu không được thì cháu vẫn có phương án dự phòng." Hoàng Tử Tô vô cùng tự tin nói.

"Được, đợi lát nữa cứ xem Tô Tô cháu.

Cho dù ý tưởng này của cháu không có tác dụng thì đến lúc đó Tô Tô cháu tận tình khuyên bảo nói chuyện với Nhị bá của cháu, Nhị bá của cháu có thể sẽ nghe lời cháu, sẽ thay đổi."

"Nãi nãi, người xem mảnh đất này thế nào?" Hoàng Tử Tô và Hoàng Trương thị đi dọc theo con đường đá xanh tới núi sau. Đột nhiên, Hoàng Tử Tô nhìn thấy mảnh đất trống nằm giữa những tảng đá ngổn ngang. Nàng chỉ vào mảnh đất này, nói với Hoàng Trương thị.

Mảnh đất giữa đống đá đổ loạn trông khoảng không đến một mẫu, cách chân núi của núi sau tương đối gần.