Chương 4: Làm Nghề Nào Thì Cố Gắng Đi Theo Nghề Đó

“Ta thấy cũng được, tối nay chúng ta ngủ một đêm trong ngôi miếu hoang này, ngày mai khởi hành đi dọc theo bờ sông.

Trước đó ta nghe một hộ gia đình lớn trên huyện nói qua, ở Ngư Thủy phủ bên cạnh Khánh An phủ có một con sông lớn chảy qua.

Con sông này nói không chừng tương tự với con sông lớn ở Ngư Thủy phủ, đi dọc theo bờ sông này biết đâu lại có thể đến Ngư Thủy phủ.” Hoàng Dược Tử nghĩ ngợi, không chỉ cảm thấy cháu gái nhỏ nói đúng mà còn nghĩ đi dọc theo bờ sông này có khi lại có thể đến Ngư Thủy phủ, rồi bọn họ sẽ ở Ngư Thủy phủ định cư.

Ngư Thủy phủ chính là đại phủ thành giàu có, với bản lĩnh của bọn họ, kiếm tiền an gia cũng dễ hơn một chút.

Buổi tối sắp xếp xong cho người gác đêm, nữ quyến Hoàng gia trải chăn ra ngủ, cũng may bây giờ đang là tháng bảy nóng nhất, không lo bị lạnh cóng.

Hoàng Tử Tô vừa nằm xuống, đầu óc đã nặng nề thϊếp đi.

Một đêm không mộng mị, ngủ rất sâu, đợi khi nàng tỉnh lại thì đã là giờ Thìn.

Hoàng Trương thị đã bắc nồi, nấu xong bữa sáng hôm nay cho bọn họ.

Bữa sáng hôm nay là một nồi canh thục địa hoàng.

Thái thục địa thành lát rồi bỏ vào nồi nấu, sau khi nấu chín lại múc ra từng bát, trong mỗi một cái bát hoặc nhiều hoặc ít có vài lát thục địa, dùng để lấp đầy bụng.



Trên đường chạy nạn, Trương thị vì cải thiện khẩu vị của mọi người nên mỗi ngày nàng ta cũng ra sức nghĩ cách biến đổi bữa sáng và bữa tối mỗi ngày.

Hôm nay không phải đã nấu thục địa rồi sao, vậy ngày mai sẽ nấu một bát cháo bo bo, ngày sau lại nấu canh hạt sen, bách hợp thêm kỳ tử, tiếp đó chính là một bát to đảng sâm, hoàng kỳ.

Mỗi ngày không ngừng dùng dược lấp no bụng, trước đây mỗi ngày đều thay đổi cách ăn nên ăn cũng được, vẫn có thể ăn tiếp.

Mỗi một ngày ăn đến kéo dài hơn một tháng, há miệng nói chuyện cũng đều là mùi thuốc, người nào cũng biến thành dược nhân.

Quả thật là làm nghề nào thì cố gắng đi theo nghề đó.

Bán quần áo thì cố gắng mua quần áo, mở tiệm xổ số thì ra sức mua xổ số, nhà bọn họ mở tiệm thuốc nên cũng ra sức uống thuốc không ngừng.

“Nhị ca, ngươi có cung tên vậy trình độ thế nào, chúng ta đi ra ngoài bắn chim đi.’ Hoàng Tử Tô súc miệng, cũng không có nước để rửa mặt, nàng thấy nhị ca mình nhét cây cung vào trong bao, hai mắt sáng lên, vội vàng đi đến hỏi.

“Ta… trình độ không tốt, chim quá linh hoạt, ta không bắn trúng nó được.” Hoàng Mạch Đông gãi đầu đáp với vẻ xấu hổ.

“Chúng ta đi thử đi, nói không chừng có thể bắn được thì sao.” Trong ký ức của Hoàng Tử Tô, nhị ca nàng thích tập võ luyện công, mới mười bốn tuổi mà đã luyện ra dáng người cao lớn, phối hợp với tính cách hàm hậu của hắn ta, trông rất giống loại hình tứ chi phát triển kia.

Công phu quyền cước thì nhị ca nàng cũng luyện ra được vài chiêu, nhưng cung thủ lại chẳng ra làm sao cả. Điều quan trọng nhất là thời gian nhị ca nàng có được cung tên chưa đến bốn tháng, cũng chưa có thời gian luyện bắn tên nên hiển nhiên không có trình độ gì rồi.

Nhị ca nàng không có trình độ bắn tên nhưng điều này cũng không có nghĩa Hoàng Tử Tô không có trình độ.



Ở thời hiện đại, nàng thích nhất hai môn vận động ngoài trời, một là cưỡi ngựa, hai là bắn cung.

Trình độ bắn cung đã đạt đến trình độ vận động viên quốc gia.

Nàng nghĩ rồi cầm cung tên cổ đại lên, lại thử làm quen một chút, chắc hẳn có thể bắn trúng chim sẻ.

“Vậy đi thử đi.” Hoàng Mạch Đông bị Hoàng Tử Tô giựt dây cũng trở nên hăng hái hơn, muốn đi luyện bắn cung một chút, biết đâu mèo mù vớ được cá rắn lại bắn được chim , cũng có thể cải thiện thức ăn cho mọi người.

Nếu không được thì luyện nhiều hơn, người cần cù sẽ được báo đáp, rồi hắn ta cũng có thể săn được thú thôi.

Không ngờ hiện thực lại vả cho Hoàng Tử Tô một cái tàn nhẫn.



Hoàng Tử Tô và nhị ca của nàng ra ngoài dạo khoảng nửa tiếng, hai người luân phiên dùng cung muốn bắn chim, không có ngoại lệ tất cả đều bắn hụt, một con cũng chẳng trúng.

Nhìn thấy kết quả này, Hoàng Tử Tô có hơi ngây người, nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu ra.

Trước đây hoạt động ngoài trời bắn cung, bia ngắm bắn đều là vật chết, thông qua luyện tập đều có thể bắn trúng tâm.