Chương 37

“Hoa Hoa của tôi còn nhỏ như vậy, cầu xin mọi người.”

Máu từ trán chảy xuống, lẫn vào nước mắt khiến khuôn mặt nhuốm máu đỏ, giọng hắn ta khàn khàn khó nghe, đứa trẻ trong lòng cũng thút thít.

“Nước... Mẫu thân... Con muốn uống nước.”

Khuôn mắt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn chút máu, cái miệng nhỏ cũng trắng bệch.

Người phụ nữ nhìn đứa con gái nhỏ trong lòng không ngừng khóc, bàn tay đen sạm và thô ráp vuốt ve khuôn mặt của con gái mình.

Đôi mắt trống rỗng, tràn đầy tuyệt vọng và có chút không cam tâm.

“Hoa Hoa, chờ mẫu thân, con đi chậm một chút, mẫu thân sẽ đi cùng con, cả nhà chúng ta sẽ không sao đâu.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, không cầu xin mọi người cho nước nữa, bà ta chỉ dịu dàng nhìn đứa con gái nhỏ trong lòng.

Dương Vũ khẽ cau mày, nàng nhìn người phụ nữ trước mặt đầy mùi hôi thối và không còn muốn tiếp tục sống nữa.

Nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Mọi người xung quanh đều nhìn, họ đều nghĩ rằng Dương Vũ chắc chắn sẽ nổi giận.

Ngay cả Dương lão tam cũng tràn đầy sợ hãi khi nhìn Dương Vũ đang cau mày lại.

Nhưng lại chỉ thấy Dương Vũ, khuôn mặt thả lỏng, có chút bất đắc dĩ, nàng lấy từ trong túi ra một ống trúc và đưa cho người phụ nữ kia.

“Ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, bên trong ống trúc này còn có chút nước.”

“Ngươi cầm lấy đi.”

Người phụ nữ đã sẵn sàng để chết cùng con gái mình, bà ta thấy vậy liền sững sờ ngước nhìn Dương Vũ, trên mặt bà ta vui buồn lẫn lộn, nước mắt giàn giụa.

Bà ta dập đầu với Dương Vũ, tràn đầy sự biết ơn.

“Không cần cảm ơn ta.”

“Bên trong đó chỉ còn chút nước, chỉ đủ cho một người uống.”

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Người phụ nữ vội nói, vẻ mặt đầy cảm kích.

Hai tay run run cầm ống trúc, nhìn đứa con gái nhỏ đang bất tỉnh trong lòng mà hai mắt đỏ hoe.

“Hoa Hoa, mẫu thân tìm được nước cho con rồi.”

“Cho con bé uống xong thì đưa nó rồi đi, ống trúc kia ta không cần nữa.”

Sau khi nói xong, Dương Vũ bước tới một chỗ khác.

Bỏ qua ánh mắt kì quái của mọi người, nàng biết hành vi vừa rồi của mình không phù hợp với hình tượng trước kia của nguyên chủ.

Nàng cũng không phải là người dễ mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, trái tim nàng cũng không sắc đá tới nỗi có thể bỏ mặc họ.

Dương Vũ không biết tại sao người phụ nữ đó lại chọn quỳ trước mặt mình, nhưng chắc vì nàng là nữ nhân nên nghĩ nàng sẽ mềm lòng mà giúp đỡ họ.