Chương 4

Người không vì mình, thiên địa diệt vong. Dương Vũ cũng không tốt đến mức mà chết đói vì người khác.

Dương Vũ nhìn chằm chằm vào Dương lão nhị với vẻ mặt nghiêm túc như của nguyên chủ, nàng cảm thấy rằng cậu bé này rất sợ bị đánh.

Dương Vũ miễn cưỡng ăn một ít phần ngoài đã bị mốc và cứng của chiếc bánh bao, phần còn lại thì nàng không ăn.

Ba tên nhóc quỷ nhìn chằm chằm vào phần còn lại của chiếc bánh bao trong tay Dương Vũ.

Chúng đã không ăn gì trong hai ngày qua.

Nhìn chúng như vậy, trong lòng Dương Vũ rất lo lắng. Nàng không quan tâm đến kết cục trong tương lai nữa, hiện tại thứ nàng lo lắng chính là đồ ăn đã hết, tiếp theo không biết phải sống thế nào.

“Mẫu thân, người không ăn nữa sao?” Dương lão nhị nhìn chiếc bánh bao rau dại và nuốt nước miếng.

Cậu bé đã lâu không được ăn, bây giờ để được ăn thì bị mẫu thân đánh cũng không sao.

“Này, cầm lấy ăn đi.”

“Dạ, mẫu thân.”

“Sau này, ba huynh đệ chúng con lớn, nhất định sẽ hiếu thuận với mẫu thân, cơm mỗi ngày người ăn đều có thịt, sẽ có thật nhiều nha hoàn hầu hạ người.”

Khóe mắt Dương Vũ co giật, hành động và lời nói lúc này của cậu khiến nàng không tin được kết cục của nguyên chủ sau này là do cậu nghĩ ra.

Cậu bé có trái tim thiện lương như bây giờ, không hiểu sao sau này lại như vậy.

“Thôi, đã muộn rồi, quanh đây toàn rừng rậm, đêm nay mọi người ở đây nghỉ ngơi, sáng mai hẵng đi.”

Sau khi Trưởng thôn Vương nói mọi người ở lại liền quay ra đi về phía Dương Vũ.

“Dương Vũ, ngươi ổn rồi chứ, bây giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi, không phải vội.”

Liếc nhìn ba đứa trẻ, ông ấy cau mày nói: “Dương Vũ, năm đó ngươi đã liều mạng để sinh ba đứa trẻ này ra, nên hãy đối xử tốt với chúng hơn đi.”

Ông ấy nói xong thì rời đi, không quan tâm Dương Vũ có nghe hay không, dù gì ông cũng chỉ là người ngoài, chuyện sau này của họ thế nào cũng không liên quan tới ông.

Dương Vũ hiểu ý của Trưởng thôn và rất có thể ông ấy đã phát hiện ra nguyên chủ muốn bỏ lại ba đứa trẻ để rời đi.

Ba đứa trẻ ăn xong liền co ro dựa vào nhau ngủ, thấy vậy nàng cũng nắm mắt nghỉ ngơi.

Bỏ đi, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ chỉ còn cách nghỉ ngơi thật tốt, mai lên đường.

Trong cơn mơ màng, Dương Vũ cảm thấy cổ tay đau rát, sau đó là tiếng trẻ con khóc thút thít.

[Bạn có muốn sống không? Bạn có muốn thay đổi vận mệnh của mình không?]