Chương 21: Tò mò

“Xe đến rồi.”

Ba chữ này xem như kết thúc.

Cậu ngừng hát, cũng dời ánh mắt đi.

Trong phim ảnh, một người hát xong thường sẽ hỏi người kia có hay không, hoặc là điều khác.

Nhưng cậu thì không.

Cậu không để Tân Nguyệt đánh giá, cũng không hỏi cô có thích hay không, tự nhiên mà chuyển đổi bầu không khí.

Nhưng cho dù như vậy, tâm trạng của Tân Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh trong một lúc lâu.

Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe trở về, Tân Nguyệt không nói chuyện với Trần Giang Dã, cô thậm chí còn không dám nhìn cậu, cô lo sợ một khi chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia, cậu sẽ nhìn thấu tâm tư của cô.

May mà, trên đường đi cậu cũng im bặt.

*

Đến thị trấn đã là buổi trưa.

Mưa vẫn chưa tạnh, thậm chí càng lúc càng nặng hạt.

Hai người chỉ có thể ngồi trong quán ăn chờ mưa tạnh, nếu không thì nhất định phải đội mưa trở về.

Sau khi ăn xong, Trần Giang Dã thấy mưa bên ngoài không có dấu hiệu tạnh, nhìn Tân Nguyệt vẫn ngơ ngác từ đầu đến cuối, trong mắt hiện lên ý cười.

Một lúc sau, cậu hỏi cô: “Xem phim không?”

Tín hiệu trong thị trấn tốt hơn ở thôn Hoàng Nhai, dùng dung lượng 3G xem phim vẫn rất mượt.

Tân Nguyệt phản ứng một lúc: “Dùng điện thoại xem hả?”

Trần Giang Dã nhướng mày: “Chả thế thì sao?”

“Điện thoại của cậu vẫn còn pin?”

Trần Giang Dã nhìn pin điện thoại, còn 75%, đây là điện thoại mới nên dung lượng pin vẫn đủ dùng.

“Vẫn còn.”

“Vậy chúng ta xem phim gì?”

Trần Giang Dã uể oải dựa vào lưng ghế: “Cô nói đi.”

Ngoại trừ khi còn học tiểu học, Tân Nguyệt phải đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim do trường tổ chức, cô vẫn chưa bao giờ đến rạp chiếu phim mà chỉ xem phim trên CCTV6, đây còn là trước khi vào cấp hai, sau khi vào cấp hai cô cũng không còn xem phim nữa.

“Cậu chọn đi, tôi không hay xem phim.”

Trần Giang Dã sáng tỏ, cậu lướt màn hình một lúc, như thể tìm thấy thứ gì đó để xem, di chuyển chiếc ghế sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn Tân Nguyệt.

Tiếp theo, giọng nói trầm thấp bật ra khỏi đôi môi mỏng của cậu:

“Qua đây.”

Giọng hơi khàn, lộ rõ

vẻ mệt mỏi, nhưng lại có một ma lực khiến người khác khó từ chối.

Có một vài người chính là như vậy, căn bản không cần nói nhiều lời tán tỉnh, chỉ cần co rút dây thanh quản, áp yết hầu xuống một chút là có thể khiến trái tim của người khác loạn nhịp.

Tân Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi, chuyển ghế sang bên đó, không áp sát cậu quá gần.

Trần Giang Dã liếc nhìn cô, tựa như ghét bỏ cô ngồi quá xa, chẹp một tiếng trong miệng, trực tiếp duỗi tay kéo chiếc ghế của cô qua, để hai chiếc ghế gần như ghép vào nhau.

Trái tim của Tân Nguyệt hẫng đi một nhịp.

Cô nhanh chóng chớp mắt, nhìn vào chiếc điện thoại mà Trần Giang Dã đang cầm ở giữa, cố gắng tập trung vào chiếc điện thoại, không quay đầu nhìn cậu.

Trên màn hình điện thoại là một cô gái kỳ lạ trong bộ váy cưới màu trắng từ thế kỷ trước.

Tân Nguyệt nghĩ trong lòng không lẽ cậu tìm bộ phim văn học lãng mạn đó chứ.

Cứu mạng.

Thế là, cô do dự một lúc rồi hỏi: “Đây là phim gì vậy?”

Trần Giang Dã lười biếng trả lời cô: “Truyền thuyết về rồng.”

Nghe thấy cái tên này, Tân Nguyệt nghĩ rằng là một bộ phim giả tưởng máu lửa, cô yên tâm xem phim.

Tuy nhiên, sau khi xem được một nửa Tân Nguyệt mới phát giác nhận ra……đây là bộ phim tình cảm.

Còn là một bộ phim tình cảm với những hình ảnh đặc biệt đẹp và lãng mạn, câu chuyện có vẻ đẹp hồn nhiên như trong cổ tích.

Cô cảm thấy Trần Giang Dã thật sự muốn mạng cô.

Cùng người mình thích xem bộ phim này, dù chỉ xem trên điện thoại, xung quanh ồn ào huyên náo, cũng khó mà không rung động.

Khi nam nữ chính hôn nhau, tay cô đặt dưới gầm bàn vô thức nắm lấy mép ghế, khuôn mặt nóng bừng.

Cô lén lút nhìn Trần Giang Dã bên cạnh, hy vọng cậu không chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhưng ánh mắt dường như bị cậu nhận ra, một đường liếc nhìn qua.

Trong lòng đột nhiên “ầm” một tiếng, cô vội vàng dời mắt sang chỗ khác, không nhìn thấy nụ cười quá mức rõ ràng bên môi Trần Giang Dã.

Chính vào lúc này, một giọng nói hét lớn bỗng truyền đến:

“Anh Dã!”

Trần Giang Dã giật mí mắt, ngẩng đầu lên.

Tân Nguyệt cũng nhìn ra bên ngoài.

*Tên Kiều Ngữ là 乔语, 无语: Dịch ra là cạn lời. Mọi người có thể hiểu là “Lời trong cạn lời”.

“――!”

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đồng thời mở to mắt, trên mặt tràn đầy biểu cảm “Cảm giác có trò hay, nhưng lại không dám xem.”

Có lẽ trong độ mười giây, không ai nói chuyện, bầu không khí dường như bị đóng băng.

Xuất phát từ trực giác của con gái, từ lúc Kiều Ngữ xuất hiện, Tân Nguyệt có cảm giác cô ấy có lẽ thích Trần Giang Dã, bây giờ càng thêm chắc chắn, có điều cô không cảm thấy Kiều Ngữ có ý thù địch với cô như đám người Từ Minh Húc nghĩ.

Cô cũng không có ý thù địch với Kiều Ngữ, bởi vì cô chưa từng tham vọng Trần Giang Dã chỉ thuộc về một mình cô.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Giang Dã, cô đã biết có rất nhiều cô gái thích cậu.

Nữ sinh ở độ tuổi này, làm gì có ai không thích cậu.

“Xe đâu?”

Trần Giang Dã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.

“Xe?”

Từ Minh Húc có chút lơ đễnh, nhất thời không kịp phản ứng.

Vẫn là Phó Thì Việt trả lời cậu: “Từ Minh Húc để xe ở phía sau.”

“Ồ.”

Trần Giang Dã lấy điện thoại nhìn thời gian, lại liếc nhìn mưa đang bay phấp phới ở bên ngoài.

“Bây giờ đã hơn ba giờ, từ đây đến thôn Hoàng Nhai phải mất hơn một tiếng, nhà trọ tao ở ngoài mì gói ra không có gì để tiếp đãi bọn mày, nếu muốn ăn uống ngon chỗ ngủ tốt, thì bây giờ bọn mày có thể trở về trên huyện, nếu không hình dạng đường ở đây, tối muộn một chút sợ bọn mày ngã xuống mương.”

Từ Minh Húc hỏi: “Anh đi cùng bọn em không?”

Trần Giang Dã hất cằm về phía Tân Nguyệt: “Tao phải đưa cô ấy về.”

“Thế này đi anh Dã, bọn em đợi anh đưa Tân Nguyệt trở về, anh cùng bọn em lên Huyện Bồ, bây giờ nếu như anh em chúng ta không tụ tập, đợi anh quay về Thượng Hải có lẽ anh đã ra nước ngoài rồi.”

Trần Giang Dã: “Buổi tối tao nhất định phải quay về.”

“Tại sao?”

Trần Giang Dã không trả lời ngay lập tức, vô thức nhìn Tân Nguyệt ở bên cạnh, một lúc sau mới nói: “Trần An Lương đã hứa với tao, nếu tao có thể làm được không ra bên ngoài ngủ, sau này ông ta không quản tao nữa.”

Nghe cậu nói xong, Lưu Duệ cười hai tiếng: “Anh Dã, ba của anh có phải xem nhiều kế biến dạng rồi không, thật sự cho rằng anh ngoan ngoãn ở đây hai tháng thì có thể đổi tính?”

Lưu Duệ nói như vậy, Từ Minh Húc chợt nhớ ra: “Tao đoán không phải do chú Trần xem kế biến dạng nhiều.”

Lưu Duệ: “Thế thì vì sao?”

“Hai hôm trước tao cãi nhau với ba, tao thấy ông ấy nói cũng phải đi tìm người trị tao, sau đó tao nghe thấy ông ấy gọi điện thoại chú Trần, cần thông tin liên lạc của Bạch đại sư, khi đó tao vẫn không nghĩ đến anh Dã, bây giờ nghĩ lại……”

Từ Minh Húc bỗng vỗ đùi một cái, “Anh Dã, anh đây là bị lừa rồi!”

Trần Giang Dã dường như không quan tâm đến lý do, vẻ mặt không có chút biến hóa, nhưng Từ Minh Húc và Lưu Duệ ngược lại một mặt phẫn nộ chính trực.

“Mẹ kiếp đều thời đại nào rồi, không hiểu những người này sao còn mê tín như vậy!”

“Đúng vậy, ba tao cũng thế, còn mẹ nó góp tiền xây chùa, tiền đó thì đem đi đốt, ông ấy nếu như tin vào Phật, dùng số tiền này xây thêm vài trường tiểu học hy vọng, công đức không cao hơn xây chùa?”

Nghe thấy những lời của bọn họ, hàng mi dài của Tân Nguyệt từ từ rũ xuống.

Cô từng nghe nói người giàu thường mê tín hơn người nghèo, hóa ra là thật.

Đức Phật ngồi trong chùa cao, chưa vượt qua được nỗi khổ của muôn loài, nhưng có người không thể chịu được nỗi khổ mạ vàng khắp người.

Đây có lẽ là lý do tại sao, đau khổ trên thế giới không bao giờ dừng lại, nhưng Đức Phật là bất tử.

Tân Nguyệt luôn cho rằng, cô sinh ra ở một ngôi làng hẻo lánh, cách những người giàu thuộc tầng lớp này rất xa xôi.

Hiện thực vẫn là như vậy, cho dù bọn họ đứng trước mặt cô, cùng cô nói chuyện, cô vẫn cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ xa như dãy thiên hà.

Bọn họ giống như hư điểu lơ lửng trên mây, mà cô lại bị mắc kẹt vực sâu.

Cô biết một ngày nào đó cô có thể thoát thân, nhưng phải ít nhất một năm sau.

Những điều này khiến cô không khỏi suy nghĩ:

Nếu như một năm sau gặp lại Trần Giang Dã, vậy chắc chắn cô sẽ dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều.

“Hai bọn mày có thể ngừng nói chút được không, lỗ tai của tao đều đau chết rồi.” Phó Thì Việt ngoáy lỗ tai.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đều thuộc kiểu người nói nhiều và to tiếng, chỉ cần hai người này tụ tập một chỗ là có thể làm hại lỗ tai của người khác, ồn ào hơn cả tiếng ve kêu ngày hè.

“Bọn tao nói đến đâu rồi?”

Bị Phó Thì Việt xen ngang, Từ Minh Húc cuối cùng cũng nhận ra bản thân lạc đề.

Phó Thì Việt không để ý cậu ta, quay đầu nhìn Trần Giang Dã: “Nói thế nào thì nói, không thể giải tán như vậy được, lần sau mày gặp tao có lẽ là nghỉ đông rồi.”

Trần Giang Dã “Chẹp” một tiếng, hơi cáu kỉnh nói: “Mai tao đến tìm bọn mày.”

Phó Thì Việt biết tại sao cậu mất kiên nhẫn: “Tao thấy ở đây cách định vị mày gửi còn hơn 20 cây số, từ đây đến Huyện Bồ mười mấy cây số, nếu mày lái xe quay lại cũng phải mất hơn nửa ngày.”

“Cái gì? Còn cách hơn 20 cây số?!”

Từ Minh Húc kinh sợ.

“Bỏ đi bỏ đi.”

Từ Minh Húc xua tay, “Anh Dã hay anh đừng đến tìm bọn em nữa, bọn em trực tiếp quay về với anh, chúng ta cũng không phải chưa từng chen chúc trên một chiếc giường.”

“Không có máy lạnh, chen chúc trên một chiếc giường mẹ kiếp nóng muốn chết.”

Từ Minh Húc ây dô một tiếng: “Vậy thì một đứa ngủ dưới sàn, một đứa ngủ trên xe.”

“Các cậu ngủ trên xe, mẹ nó tôi ngủ ở đâu?”

Kiều Ngữ đá Từ Minh Húc một cái.

“Cậu……”

Từ Minh Húc quay đầu nhìn Kiều Ngữ, không biết nghĩ điều gì, ánh mắt chậm rãi hướng về phía Tân Nguyệt.

Cậu ta nhìn Tân Nguyệt, lại nhìn Kiều Ngữ, cuối cùng hít một hơi thật sâu, mạnh dạn hỏi Tân Nguyệt: “Việc đó……Tân Nguyệt à, Kiều Ngữ có thể ở nhà cô không?”

Từ Minh Húc hỏi như vậy khiến Kiều Ngữ đều ngạc nhiên, nhưng cô ấy không nói gì.

Vẻ mặt của Tân Nguyệt nhàn nhạt nhìn Kiều Ngữ: “Nếu như cô không để ý phải ngủ cùng một giường với tôi, có thể ở nhà tôi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về Kiều Ngữ, Kiều Ngữ thì nhìn Tân Nguyệt.

Hai người yên lặng nhìn nhau, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng những người đứng bên cạnh đều cảm giác bọn họ đang âm thầm so đo với nhau, dù sao hai người đều là nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, ánh mắt không lùi không tránh, thẳng thắn đối mắt.

Nhất thời, bầu không khí tựa như đông cứng lại, ngay cả mưa cũng nhẹ đi rất nhiều trong nháy mắt.

Lúc nãy mưa rất dày, bây giờ chỉ là mưa phùn.

Lưu Duệ nhìn hai người bọn họ, lại âm thầm nhìn Trần Giang Dã, sau đó đưa tay nhéo cánh tay của Từ Minh Húc, đều nói khi đối mặt với kẻ thù, đôi mắt của họ rực lên sự căm thù, cậu ta còn bảo hai người này ngủ cùng một chỗ, đây không phải là châm dầu vào lửa sao?

Lưu Duệ mặc dù không biết Tân Nguyệt có hứng thú với anh Dã của bọn họ không, nhưng cậu ta cảm thấy người đẹp trai như anh Dã, vũ lực vượt hẳn bên ngoài, vô cùng cool ngầu, gia đình còn cực kỳ có tiền, làm sao không có cô gái nào thích được.

Ngay khi Lưu Duệ sắp không chịu được bầu không khí này, Kiều Ngữ cuối cùng cũng mở miệng:

“Không để ý.”

Lưu Duệ thở phào.

Từ Minh Húc mau chóng nói: “Quyết định vậy đi!”

Dù sao cũng đã đi đến bước này, Từ Minh Húc cũng không quan tâm đến những vấn đề khác nữa.

“Vậy bây giờ chúng ta……”

Từ Minh Húc nháy mắt với Trần Giang Dã, “Đi thôi?”

Trần Giang Dã đưa tay mở chiếc dù trong suốt ra, ném túi đồ lớn trong tay cho Từ Minh Húc: “Bọn mày lên xe đợi đi, tao lái xe qua đây.”

Nói xong, cậu cầm chiếc dù bước ra khỏi mái hiên, nhưng vừa bước một bước thì dừng lại.

Cậu xoay đầu nhìn Tân Nguyệt: “Ngây người ở đó làm gì vậy?”

Tân Nguyệt chớp mắt, có chút sững sờ.

“Cô không giúp tôi cầm dù sao tôi lái xe được?”

Tân Nguyệt muốn nói trời mưa nhỏ như vậy không cần dùng dù, nhưng vẫn đi về phía cậu.

Nếu cô còn ở lại chỗ này, có lẽ bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.

Mưa rơi giống như những sợi bạc trên dù, không có tiếng động.

Sau khi thấy Tân Nguyệt đi đến cạnh mình, Trần Giang Dã nghiêng thẳng chiếc dù về phía cô một chút, mặc dù mưa rất nhỏ.

Hai người sóng vai bước về phía trước, chậm rãi bước đi như đi dạo.

Sau khi bọn họ đã cách một quãng khá xa, Từ Minh Húc nhận biết muộn màng nói: “Anh Dã lái xe một tay không thành vấn đề phải không?”

Cậu ta đưa tay ra hứng mưa: “Mưa nhỏ như vậy, anh ấy còn cần người khác cầm dù? Lúc trước mưa nhỏ như vậy……anh ấy có cầm dù hả?”

Nói đến mấy câu cuối cùng, cậu ta khựng lại, bởi vì Lưu Duệ húc vào cánh tay của cậu ta.

Cậu biết tại sao Lưu Duệ húc tay cậu, nhưng mọi người cũng không bị mù, cậu ta cảm thấy cho dù cậu ta không nói gì, Kiều Ngữ cũng có thể nhìn ra được, anh Dã đối xử với Tân Nguyệt có bao nhiêu khác biệt.

Cậu ta thậm chí còn dứt khoát quay đầu nói với Kiều Ngữ: “Ngữ ca, đừng tiếp tục treo cổ trên người anh Dã nữa.”*

*Ý ở đây là bám riết vào một việc gì đó.

Hốc mắt của Kiều Ngữ run lên, ánh mắt chậm rãi dời qua nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Mẹ nó cần cậu quản.”

Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đã đi khỏi một đoạn dài, không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Thế giới trở nên yên tĩnh khi trời đổ mưa, trên đường đi có rất ít người, con phố cũ kỹ trên huyện chỉ có hai người bọn họ.

“Cô không hỏi tôi hả?”

Trần Giang Dã đánh vỡ trầm mặc, đột ngột hỏi một câu như vậy.

Tân Nguyệt nghi hoặc xoay đầu nhìn cậu: “Hỏi cậu việc gì?”

Trần Giang Dã cụp mắt xuống nhìn cô: “Tại sao tối hôm đó không nói sự thật với ba cô?”

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra, khi cha cô hỏi có phải cậu đến đây để trải nghiệm phong tục địa phương không, cậu nói phải.

Hôm nay nghe đám người Từ Minh Húc nói chuyện, có vẻ như vì cậu đã làm sai việc gì đó, hoặc là quá phản nghịch, ba cậu tìm một đại sự đoán mệnh đưa cậu đến đây để sửa đổi.

“Nếu cậu đã không nói sự thật, chứng tỏ cậu không muốn nói, vậy tại sao tôi còn phải hỏi?”

Cô nói.

Trần Giang Dã bỗng dừng lại.

Tân Nguyệt không biết cậu muốn làm gì, ngỡ ngàng nhìn cậu.

Cậu không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt giống như lốc xoáy của biển sâu, đen kịt khiến người khác khó nắm bắt.

“Cậu làm gì vậy?”

Tân Nguyệt quả thực mù tịt.

Trần Giang Dã cười một tiếng, lúc này mới chậm rãi mở miệng:

“Tân Nguyệt, cô không có một chút tò mò nào về tôi?”

Giọng nói của cậu giống như có một loại ma lực đặc biệt, mỗi khi cậu gọi tên cô đều có thể dễ dàng khiến cô rối loạn hô hấp.

Cô không biết phải trả lời thế nào, đầu óc cũng trống rỗng.

Nhưng cậu nhất quyết phải nghe được câu trả lời.

“Hửm?”

Tân Nguyệt nhanh chóng chớp mắt, ép đầu óc của bản thân quay trở lại, tìm một câu trả lời thích hợp.

Cô rõ ràng vẫn luôn tò mò về cậu.

Nếu như không tò mò về cậu, cái ngày mà cậu xuất hiện ở đây, cô sẽ không đứng ở đó ngắm nhìn cậu dưới những đám mây ráng hồng trên bầu trời, hoặc có lẽ cũng không kinh ngạc đến thế.

Nhưng cô không thể nói, cô rất tò mò về cậu.

Cái này cũng quá mờ ám rồi.

Sự mờ ám bắt đầu giữa bọn họ, dường như là bởi vì sự tò mò của cô.

Nếu như không tò mò, cô đã không hỏi cậu tại sao lại cười với cô vào ngày cô nhìn thấy con rắn lục, cũng sẽ không nhận được câu trả lời khiến trái tim mình loạn nhịp.

Tuy nhiên có vài chuyện không liên quan đến sự tò mò, nếu đã biết cậu không muốn nói, lại truy đuổi hỏi đến cùng, đây là hành động không lễ phép cũng không tôn trọng người khác, chỉ là hiện tại đầu óc của Tân Nguyệt có chút loạn, không nghĩ ra được chuyện này, suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra một câu:

“Cậu chưa từng nghe qua câu này hả, tò mò có thể gϊếŧ chết con mèo.”

Câu nói này thành công khiến Trần Giang Dã bật ra tiếng cười.

“Đó là con mèo, không phải cô, cũng không phải tôi.”

Một giây trước cậu còn đang cười, một giây sau khi nói ra lời này, ngữ khí dần trầm xuống, đáy mắt không mang theo nụ cười phù phiếm, cậu giống như đang nghiêm túc nói với cô:

Cậu sẽ không làm hại cô.

Sẽ không để cô mắc kẹt trong vũng lầy tiếp tục chìm sâu xuống bên dưới.

Cho nên……

“Tân Nguyệt, cô có thể tò mò về tôi.”

Cậu nói.